Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1958: Chương 1958: Biên kịch cố minh hạo [2]




Thang máy đi đến tầng hai mươi mốt, Thủy An Lạc nhìn người đàn ông kia cười cười bước ra ngoài thì không khỏi nhíu mày. Thì ra đây chính là người mới dọn đến, đẹp trai chỗ quái nào vậy? Có mà bị dở hơi thì có.

Thủy An Lạc ôm đồ đi lên lầu hai mươi hai, trước hết là qua An gia ở đối diện thang máy tặng bữa sáng. Sau khi cô mở cửa, đặt đồ lên bàn liền nói: “Người tình nhỏ ơi, đồ ăn sáng trên bàn nhá!” Thủy An Lạc nói xong thì lại qua Phong gia ở đối điện với nhà mình: “Lão Phật Gia, tiểu nhân để bữa sáng trên bàn cho người rồi nè!” Thủy An Lạc nói xong mới bay về nhà mình.

Lúc cô về tới nơi, ba đứa trẻ đã tỉnh dậy. Bánh Bao Đậu đang gật gà gật gù để Sở Ninh Dực mặc quần áo cho bé.

Thủy An Lạc đặt bữa sáng lên bàn rồi vào bếp lấy bát đũa: “Em phát hiện bây giờ em trở thành bảo mẫu rồi, hết hầu hạ người tình nhỏ sát vách của anh lại còn phải hầu hạ Lão Phật Gia nhà em ở đối diện, quay về còn phải hầu hạ mấy vị tổ tổng này nữa!”

Sở Ninh Dực nhướng mày, sau khi mặc áo len cho con gái xong liền đặt bé vào ghế trẻ em. Bánh Bao Rau cũng đang ngồi, cái đầu nhỏ cứ gật một cái lại gật một cái, rất đáng yêu.

Tiểu Bảo Bối cũng chẳng khá hơn chút nào, bình thường trông ga lăng vậy chứ vào sáng sớm trông nhóc cũng đáng yêu vô cùng.

Thủy An Lạc với Kiều Nhã Nguyễn đã quen ăn bánh quẩy với sữa đậu nành buổi sáng. Lúc còn đi học, họ đều ăn như thế. Nhưng mấy sinh vật cấp cao này cùng với đời sau của bọn họ hoàn toàn không hứng thú với bánh quẩy sữa đậu nành, cho nên ăn sáng toàn là bánh trứng với cháo.

Thủy An Lạc thu dọn qua rồi đi tới gõ đầu ba đứa nhóc. Tụi trẻ ngẩng đầu lên, ba anh em với cái biểu cảm ngốc nghếch giống y hệt nhau.

“Ăn sáng đi, nhanh nhanh nào.” Thủy An Lạc vừa nói vừa phát thìa, sau đó đi lấy sữa bột đã được pha trước của tụi nhỏ ra, độ ấm vừa phải.

Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc mới sáng sớm đã phải tất bật như vậy thì không khỏi nhíu mày: “Trước khi thím Vu về, để anh bảo mẹ đưa một người tới! Như vậy em cũng sẽ đỡ phải vất vả hơn.”

“Thôi thôi, hiện tại em chẳng tin ai ngoài em cả. Ai mà biết có đưa đến một thím Ngô thứ hai nữa hay không.” Thủy An Lạc cười một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh Sở Ninh Dực, bắt đầu ăn.

Sở Ninh Dực nhìn cô, ánh mắt hơi tối lại.

Thủy An Lạc vừa ăn bánh quẩy vừa giúp con gái lau miệng, nói: “Anh đừng nghĩ nhiều, cũng đừng vì em mà thay đổi kế hoạch của anh, như vậy thì cái được chẳng bù cái mất, em đã không còn là nhị tiểu thư Thủy gia mười ngón tay không dính nước xuân như trước nữa rồi, đừng lo lắng!” Thủy An Lạc nói rồi khẽ cười ngu ngốc với anh.

Sở Ninh Dực xoa đầu cô một cái, vừa rồi anh quả thật có suy nghĩ đẩy nhanh tốc độ của kế hoạch, thế nhưng tăng tốc cũng tương đương với tăng thêm rủi ro, như vậy có thể sẽ phát sinh một vài việc mà anh không dự liệu trước được.

Ăn sáng xong, Thủy An Lạc đưa Tiểu Bảo Bối qua nhà An Phong Dương, việc đưa đón đám nhóc là do một mình An Phong Dương phụ trách.

Cả buổi sáng tất bật xong xuôi, Thủy An Lạc dứt khoát ngồi phịch xuống sofa không thèm nhúc nhích nữa.

Bánh Bao Đậu nhảy đến bên cạnh Thủy An Lạc thì lại bị cô đẩy tới thảm trải sàn: “Tự con chơi đi, mẹ mệt chết rồi.”

Bánh Bao Đậu bò lại, sau đó quỳ gối giúp Thủy An Lạc đấm đấm chân: “Như vậy mẹ có còn mệt không?”

Thủy An Lạc nhướng mi, tuy rằng cái nắm tay của Bánh Bao Đậu đập vào chân cô chẳng có cảm giác gì, thế nhưng cô vẫn rất hưởng thụ lòng hiếu thảo của con gái nhà mình.

“Đúng rồi, dưới lầu nhà chúng ta có một anh đẹp trai mới chuyển đến, còn là một biên kịch ẻo lả nữa.” Thủy An Lạc nói với Sở Ninh Dực đang uống nước. Tuy rằng người đàn ông kia không ẻo lả, thế nhưng trong mắt cô anh ta chính là một kẻ ẻo lả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.