Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1959: Chương 1959: Biên kịch cố minh hạo [3]




Sở Ninh Dực nhướng mày: “Ẻo lả?”

“Vâng, một người đàn ông lớn đùng mà lại là biên kịch ngôn tình, không ẻo lả thì là gì?” Thủy An Lạc chẳng có chút hảo cảm nào với người đàn ông kia, đã thế còn nói cô là người giúp việc nữa chứ.

Sở Ninh Dực khẽ lắc đầu, không cho ý kiến.

“Hôm nay anh muốn làm gì?” Thủy An Lạc vừa hưởng thụ phục vụ cao cấp của con gái, vừa hỏi. Trước khi Sở Ninh Dực kịp lên tiếng thì cô lập tức làm một động tác của Ultraman rồi lớn tiếng nói: “Từ chối đi ra ngoài, anh không biết ở ngoài lạnh thế nào đâu.”

Sở Ninh Dực bật cười: “Là anh phải đi ra ngoài. Sáng nay anh phải tới công ty một chuyến. Anh định sáp nhập công ty của James với tốc độ nhanh nhất, có một số việc phải xử lý.”

Thủy An Lạc còn muốn nói gì nữa nhưng Sở Ninh Dực đã nói là chuyện của James rồi, cô cũng không thể nói gì.

“Được rồi.” Thủy An Lạc hào phóng nói: “Trưa là phải về đấy.”

Sở Ninh Dực không trả lời chỉ cười, cô nghĩ rằng chuyện sáp nhập công ty là chuyện đơn giản như ký tên sao?

“Phải rồi, Thủy An Kiều đã được đưa đến bệnh viện tâm thần rồi.” Sở Ninh Dực nghĩ đến cuộc điện thoại mình nhận trước đó liền nói.

“Bệnh viện tâm thần? Chẳng lẽ cô ta lại muốn chạy trốn lần nữa sao?” Thủy An Lạc tin rẳng cô ta đã điên thật rồi.

“Khó lắm.” Sở Ninh Dực chỉ trả lời một câu như vậy, chú Sở đã tới.

Mặc kệ Thủy An Kiều định làm gì thì cô ta cũng không thể còn sống mà ra khỏi bệnh viện tâm thần kia được nữa. Sở Ninh Dực không nói với Thủy An Lạc thế nhưng như vậy không đồng nghĩa với việc anh sẽ buông tha cô ta một cách dễ dàng.

Cô ta có giả điên nhưng sống cùng với một đám điên thật thì dù có chết cũng chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi.

Rõ ràng Thủy An Kiều đã chạm phải giới hạn cuối cùng của anh.

Bánh Bao Rau muốn đi cùng với ba. Nhóc không muốn ở nhà với mẹ và em gái.

“Con đang ghét bỏ mẹ đấy hả?” Thủy An Lạc giả bộ đáng thương nói.

Bánh Bao Rau quay đầu lại rồi quẳng cho mẹ mình một ánh mắt “mẹ tự hiểu đi“. Thủy An Lạc lập tức hộc máu bỏ mình.

“Đi đi, đi đi, cứ làm như là em với mẹ thích anh lắm không bằng!” Bánh Bao Đậu tức giận bất bình nói. Ai mà muốn anh ấy ở nhà chứ, cứ như ông cụ non ấy, chẳng đáng yêu chút nào.

Sở Ninh Dực không phản đối, từ hồi Tiểu Bảo Bối còn nhỏ anh đã mang Tiểu Bảo Bối đến công ty rồi, dù sao sớm muộn gì công ty cũng là hai anh em tụi nó.

Sau khi hai bố con đi khỏi thì trong nhà cũng yên tĩnh lại, Tiểu Bất Điểm vẫn chưa dậy cho nên vẫn chưa qua đây chơi.

Sở Ninh Dực mang Bánh Bao Rau xuống lầu. Chú Sở đỗ xe trước cửa, Bánh Bao Rau tự động bò lên xe trước để không phiền đến họ.

Lúc chú Sở đỡ Sở Ninh Dực thì được một người giúp, chú Sở quay đầu lại nói cảm ơn. Sở Ninh Dực ngẩng đầu liền thấy một người đàn ông đang đứng bên ngoài.

Người đó mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, đeo kính râm, đôi môi nhạt màu đang khẽ cong lên.

Người đàn ông kia chỉ khẽ gật đầu với Sở Ninh Dực một cái, sau đó xoay người rời đi.

Chú Sở đóng cửa xe lại rồi qua chỗ ghế lái.

Sở Ninh Dực không dấu vết phủi đi chỗ vừa mới được người ta đỡ lấy. Người đàn ông vừa rồi chắc là người mới dọn tới mà Thủy An Lạc nhắc đến lúc nãy.

Ẻo lả?

Ánh mắt của vợ ngốc nhà anh chắc chắn có vấn đề rồi.

Cơ mà như vậy cũng tốt, điều này nói rõ tên đàn ông này không phải gu của vợ ngốc nhà mình.

Người kia nhìn chiếc xe của Sở Ninh Dực rời đi. Vừa rồi hắn đã nắm được cổ tay của Sở Ninh Dực, cho dù cách một lớp quấn áo nhưng hắn vẫn có thể bắt mạch ra được rằng hai chân của Sở Ninh Dực đã thật sự tàn phế.

Dù sao, so với lời nói của kẻ khác thì tự mình nghiệm chứng vẫn đáng tin tưởng hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.