Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1960: Chương 1960: Biên kịch cố minh hạo [4]




Lúc Thủy An Lạc đang chơi với Bánh Bao Đậu ở nhà thì Kiều Nhã Nguyễn mang Tiểu Bất Điểm sang. Phong Phong đã ra thông báo, cô sẽ hẹn gặp Hạ Lăng.

Thủy An Lạc nhìn hai chị em tự chơi với nhau rồi lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Gặp cô ta làm gì?”

“Hiếm lắm chị đây mới được lệnh cưỡng chế nghỉ ở nhà chờ điều tra. Đằng nào cũng rảnh rỗi không có gì làm thì chẳng thà đi gặp cô ta.” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa tựa lưng trên sofa đổi kênh tivi.

Thủy An Lạc gật đầu, cũng dựa vào ghế. Cô đưa chân đá đá Kiều Nhã Nguyễn: “Có thể lấy được tóc của cô ta không? Hoặc cái gì khác cũng được, tao cảm thấy phải nghiên cứu gen của cô ta mới có thể tìm được nhược điểm.”

“Cái này không khó.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi dừng ở kênh đang chiếu phim truyền hình máu chó: “Tao cũng có ý này.”

“Nhưng mà tao cảm thấy tốt nhất mày nên lấy thêm vài chỗ, loại người như cô ta cũng không phải không có khả năng có chỗ nào đó bị biến dị.” Thủy An Lạc nhíu mày nói.

Kiều Nhã Nguyễn đặt điều khiển từ xa lên trên bàn, sau đó bóc đồ ăn vặt ra.

Thủy An Lạc chống đầu nghe mấy thứ hâm dở trong tivi, tuy vậy nhưng lại chẳng vào đầu được gì.

“Trước đây lúc còn đi học, kế hoạch cho cuộc đời của chúng ta không giống thế này.” Thủy An Lạc thở dài nói.

“Ngầu mà, được tiếp xúc với khoa học kỹ thuật đỉnh cao của thế giới, cả đời ông đây cũng chưa từng nghĩ tới mấy thứ này!” Kiều Nhã Nguyễn cười ra tiếng: “Gen còn có thể phục chế, hơn nữa còn phục chế một cách hoàn mỹ như vậy, thế giới này điên thật rồi.”

“Mày nên thấy may mắn vì giá thành mấy cái đó cao đấy, nếu không thì không phải thế giới này điên thôi đâu.” Thủy An Lạc vẫn chống đầu của mình: “Mày hẹn lúc mấy giờ?”

“Chìn giờ rưỡi.” Kiều Nhã Nguyễn tiếp tục ăn.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn đồng hồ đã chỉ mười giờ, quả nhiên là con nhỏ này cố ý.

Kiều Nhã Nguyễn chơi chán chê đến mười một giờ mới ra khỏi nhà, hoàn toàn chẳng tỏ ra sốt sắng chút nào.

Sau khi Kiều Nhã Nguyễn đi rồi, Thủy An Lạc nhận được điện thoại của giáo sư Lưu. Cô ấy báo cho cô biết là hội thảo nghiên cứu đã kết thúc nên có lẽ ngày mai là có thể quay về thành phố A được rồi.

Thủy An Lạc kích động nói cảm ơn, sau khi hẹn gặp mặt xong xuôi mới cúp máy.

LúcKiều Nhã Nguyễnđến được quán cafe thì đã gần mười hai giờ. Vẻ mặt của Hạ Lăng vẫn không hề thay đổi giống như cô ta chẳng thềm để ý chuyện Kiều Nhã Nguyễn đến trễ.

Kiều Nhã Nguyễn ngồi đối diện với cô ta. Cô cũng chẳng buồn giải thích lý do tại sao mình lại đến trễ.

“Cô Kiều hẹn tôi ra đây là có chuyện gì thế?” Hạ Lăng nói thẳng.

Vì thời tiết dạo này đã trở lạnh nên ngoài đường cũng không có quá nhiều người qua lại, hoặc nói với cái kiểu thời tiết thế này, nếu không phải đi làm thì chắc chẳng có ai muốn ra đường thật.

Vậy nên quán cafe có chút vắng vẻ, nhìn trái nhìn phải cũng chỉ có tầm bảy tám người.

Nhân viên phục vụ đưa một ly nước tới. Kiều Nhã Nguyễn gọi tách cafe latte rồi mới nhìn về phía Hạ Lăng.

“Tôi muốn cùng cô Hạ đây nói chuyện về Phong Phong!” Kiều Nhã Nguyễn nhàn nhạt nói. Cô tựa lưng vào ghế nhìn Hạ Lăng, thật khó để nghĩ rằng một người sống sờ sờ như thế này mà lại chỉ là một vật dẫn.

“Sao thế, cô Kiều không muốn nói chuyện về An Kỳ Nhu với tôi à?” Hạ Lăng cười ra tiếng.

“Không, không, không, chúng ta không nói đến chị ấy. Tôi sợ cô làm bẩn mặt chị ấy rồi lại làm bất nốt tên chị ấy thôi!” Kiều Nhã Nguyễn mỉm cười nói, thậm chí còn làm bẩn cả gen của An Kỳ Nhu nữa, có điều Kiều Nhã Nguyễn cũng không nói câu này ra khỏi miệng.

Bàn tay đang cầm cốc nước của Hạ Lăng siết chặt lại, rõ ràng cô ta đã có chút tức giận, nhưng cũng nhanh chóng thu lại vẻ mặt đó.

“Cô Kiều muốn nói chuyện gì đây?”

“Nói xem cô Hạ đây thích Phong Phong ở điểm nào đi?! Vì trông đẹp trai hay vì tính cách tốt bụng thế? Người như Phong Phong, lúc ở trước mặt giới truyền thông tính cách cũng có được tốt đâu nhỉ?!” Kiều Nhã Nguyễn cười tít mắt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.