Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1961: Chương 1961: Biên kịch cố minh hạo [5]




Hạ Lăng hơi nheo mắt, giống như đang ngẫm nghĩ chuyện gì đó.

Kiều Nhã Nguyễn cũng chẳng vội. Cô nói một tiếng cảm ơn với nhân viên phục vụ rồi bưng ly cafe lên.

“Nếu đã vậy, cô Kiều đây thích anh ấy ở điểm gì?” Hạ Lăng ném vấn đề lại cho cô.

“Ô, nào có, ai bảo cô là tôi thích anh ấy?” Kiều Nhã Nguyễn nói một cách đương nhiên.

Hạ Lăng bị câu nói của Kiều Nhã Nguyễn làm cho nghẹn họng, cặp mắt cũng mở to vài phần.

Kiều Nhã Nguyễn vẫn mỉm cười, chậm rãi uống cafe.

“Nếu như cô Kiều không thích thì việc gì phải để ý đến tôi làm gì?” Hạ Lăng cười lạnh thành tiếng.

“Thì ra cô Hạ cũng hiểu lý lẽ này à. Nếu Phong Phong không thích cô, cô việc gì phải quấn lấy anh ấy như thế?” Kiều Nhã Nguyễn tỏ ra bất đắc dĩ nhìn Hạ Lăng.

Hạ Lăng chợt hiểu ra Kiều Nhã Nguyễn muốn nói gì, sắc mặt càng thêm khó coi. Kiều Nhã Nguyễn này thật khó đối phó. Câu nào Kiều Nhã Nguyễn nói ra, cô ta cũng không nắm được ý tứ cụ thể, lần nào cũng bị cô gài bẫy.

Tâm trạng của Kiều Nhã Nguyễn lại tốt vô cùng, suy cho cùng cũng chỉ là một con người giả mạo, đầu óc có linh hoạt đến đâu cũng không thể nào bằng cô được.

Hạ Lăng áp chế tâm trạng của mình xuống, mím môi nhìn Kiều Nhã Nguyễn, “Nhưng ít nhất trong mắt tôi, anh ấy rất tốt, tôi rất thích anh ấy.”

Kiều Nhã Nguyễn gật đầu, coi như rất hiểu cho cô ta.

“Nhưng mà anh ấy đâu có thích cô đâu.” Kiều Nhã Nguyễn chớp mắt nói một cách đương nhiên.

“Thích một người thì sẽ ra sức đeo đuổi.”

“Thích một người đã thích người khác, còn ra sức đeo đuổi thì gọi là thiếu tự trọng.” Kiều Nhã Nguyễn đanh mặt, phản bác lại cô ta.

“Nhưng người anh ấy thích cũng đâu thích anh ấy, đương nhiên là tôi có quyền rồi.” Hạ Lăng dần tìm được cách đánh trả.

Kiều Nhã Nguyễn nhướng mày, dựa vào ghế.

“Cô Hạ thích làm kẻ thứ ba như vậy, đúng là nằm ngoài suy nghĩ của tôi.” Kiều Nhã Nguyễn hừ lạnh.

Hạ Lăng vươn tay cầm lấy khăn giấy trên bàn, chậm rãi lau chùi thành cốc cafe.

Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày, cô ta đang lau nước bọt của chính mình đấy à?

Đúng là thận trọng thật.

Hạ Lăng từ từ lau chiếc cốc, “Chẳng lẽ cô Kiều không phải như vậy hay sao? Dù sao người Phong Phong yêu cũng là An Kỳ Nhu. cô Kiều hơn tôi, chẳng qua cũng chỉ là sinh được một đứa con gái mà thôi.”

Kiều Nhã Nguyễn chú ý đến động tác của cô ta, nghe cô ta nói.

“Chắc cô Hạ đã quên mất, ngoại trừ sinh một đứa con gái ra, tôi còn có tình yêu của Phong Phong nữa.” Kiều Nhã Nguyễn nói, cuối cùng cũng dời tầm mắt lên gương mặt của cô ta.

Hạ Lăng lau xong chiếc cốc, ngay cả một giọt cafe cũng không còn, sau đó bỏ khăn giấy vào trong túi của mình, ngẩng đầu nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Ngại quá, đây là thói quen của tôi.”

Kiều Nhã Nguyễn nhún vai, giống như không hề để ý đến thói quen biến thái này của cô ta.

“Xem ra tôi và cô Kiều không thể có tiếng nói chung được rồi, chúng ta không còn gì để nói nữa cả. Theo đuổi người khác là tự do của mỗi người, không ai có quyền can thiệp, kể cả là cô Kiều cũng thế.” Hạ Lăng nói xong, đứng dậy chỉnh trang lại quần áo của mình.

Kiều Nhã Nguyễn lại ngồi yên, chỉ ngước nhìn cô ta.

Tóc của Hạ Lăng rất dài, nhưng xem ra cũng không dễ lấy, dù sao cô ta cũng rất cẩn thận, lúc nãy chính là minh chứng rõ nhất.

Chuyện này, khó hơn cô tưởng nhiều.

“Nếu như cô Kiều không còn chuyện gì nữa, vậy tôi xin phép về trước.” Hạ Lăng nói xong, đặt tiền lên bàn, sau đó xoay người bỏ đi.

Kiều Nhã Nguyễn gật đầu, vào lúc Hạ Lăng đi lướt qua bên cạnh, cô đột nhiên nói: “Dạo gần đây chắc cô Hạ vẫn tới An gia hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.