Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 639: Chương 639: Bùng phát [5]




Kiều Tuệ Hòa không nói thêm gì nữa mà bảo cô đi ra ngoài.

“Còn nữa, đừng mang tình cảm cá nhân của cô vào trong công việc, nhất là khi làm một bác sĩ.” Kiều Tuệ Hòa lạnh giọng nói.

Thủy An Lạc sửng sốt một chút, cuối cùng khẽ gật đầu: “Cháu biết rồi.” Thủy An Lạc nói xong liền mở cửa phòng bước ra ngoài, biểu hiện của cô rõ ràng đến thế cơ à?

Buổi chiều, Thủy An Lạc được sắp xếp đi ra hiệu thuốc lấy đơn thuốc, một trăm tờ, trước ngày mai phải dùng chữ khải để phiên dịch lại hết toàn bộ.

Ngày đầu tiên đi làm, ngoại trừ bị Kiều Tuệ Hòa nói mấy lần, bị phụ huynh vô lý chửi một lần, những chuyện còn lại Thủy An Lạc nghĩ cô hoàn toàn có thể chịu đựng được.

Sáu giờ chiều tan làm, cô thu dọn mọi thứ rồi bước ra khỏi bệnh viện, liền nhìn thấy ngay Mặc Lộ Túc đang dứng bên cạnh chiếc xe cách đó không xa.

Mặc Lộ Túc nhìn thấy Thủy An Lạc, cất bước đi qua, “Lạc Lạc, chúng ta nói chuyện đi.”

“Đàn anh.” Thủy An Lạc ngắt lời Mặc Lộ Túc, ngẩng đầu nhìn anh, “Nếu anh muốn nói về chuyện của ba em, em thực sự rất cảm ơn anh đã nói cho em biết chuyện này, nhưng sau đó là chuyện giữa em và Sở Ninh Dực, em không muốn anh nhúng tay vào nữa.”

Chuyện này, cô và Sở Ninh Dực thế nào, đều là chuyện của hai bọn họ, cô không mong ai khác xen vào nói này nói nọ cả.

Mặc Lộ Túc hơi sững người, đang định tiếp tục nói gì đó, đột nhiên bị tiếng còi xe cắt đứt.

Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn xe của Sở Ninh Dực, một lần nữa hít vào thật sâu, sau đó nhìn về phía Mặc Lộ Túc: “Đàn anh, em thực sự mong rằng đây là lần cuối cùng, anh ấy trước sau vẫn là anh họ của anh.” Thủy An Lạc nói xong liền xoay người bước tới bên cạnh xe, sau đó mở cửa xe ngồi vào trong.

Sắc mặt Sở Ninh Dực vốn đã không tốt, không ngờ tới vừa đến bệnh viện đón cô lại chứng kiến được cảnh này.

Nếu là lúc trước, anh còn có thể đùa giỡn vài câu với cô, nhưng hiện giờ, anh hoàn toàn không có tâm trạng đó.

Thủy An Lạc đang nghĩ đến chuyện của ba mình nên tâm trạng cũng không tốt, cho nên lên xe cũng không nói gì, không hề chú ý đến sự khác lạ của Sở Ninh Dực.

Trong bầu không khí quỷ dị đó, chú Sở vất vả lắm mới lái xe được về đến nhà.

Thủy An Lạc mở cửa bước xuống xe trước, không nhìn Sở Ninh Dực lấy một cái mà bước tới cà thẻ thang máy.

Sắc mặt Sở Ninh Dực càng thêm tồi tệ, xuống xe đóng sầm cửa lại, theo Thủy An Lạc vào thang máy.

“Sao vậy?” Cuối cùng, anh vẫn là người mở miệng trước.

Thủy An Lạc tựa sát thang máy, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang hỏi thăm mình, nhưng khi nhìn Sở Ninh Dực, đầu cô chỉ toàn chuyện của ba mình.

Cô phải hỏi thế nào đây?

Hỏi: Ba em đâu à?

Hay là hỏi: Tại sao lại gạt em?

Hay là cô nên nói: Sở Ninh Dực, anh dựa vào cái gì mà lừa dối em như thế?

Nhưng ba câu hỏi này, hiện giờ cô đều không thốt ra nổi.

“Không sao.” Thủy An Lạc nói xong liền ngoảnh mặt nhìn sang một bên.

Sở Ninh Dực nhíu mày, người tức giận phải là anh mới đúng chứ? Tại sao dáng vẻ bây giờ của cô còn tức giận hơn cả anh vậy?

“Ting!”

Thang máy lên đến nơi, Thủy An Lạc bước ra ngoài, vừa mở cửa ra đã bị Tiểu Bảo Bối phục kích. Cậu nhóc cả ngày trời không được nhìn thấy mẹ, đã đau lòng từ sáng sớm, giờ thấy mẹ liền nhào tới.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai đang nhào tới, vươn tay bế cậu nhóc từ trong xe tập đi ra.

“Ma ma~” Tiểu Bảo Bối vô cùng thân thiết cọ cọ trong lòng mẹ, thể hiện sự nhung nhớ da diết của mình.

Thủy An Lạc nhìn con trai, tâm trạng bình tĩnh hơn.

Quên đi, lát nữa thay quần áo xong sẽ nói chuyện với anh ấy sau, có lẽ anh ấy cũng có lý do riêng của mình thì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.