Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 640: Chương 640: Bùng phát [6]




Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối lên lầu thay quần áo.

Sở Ninh Dực cởi áo khoác ném lên ghế sofa, cả ngày hôm nay không khí chẳng tốt gì cả.

Thủy An Lạc thay đồ xong bước vào phòng ăn. Sở Ninh Dực đang ở phòng khách xem ti vi, có điều lại liên tục đổi kênh, nhìn từ xa cũng biết anh chẳng xem cái gì cả.

Thủy An Lạc bước tới, đứng trước mặt anh: “Sở Ninh Dực, em nghĩ có một chuyện chúng ta cần phải nói rõ ràng với nhau.”

Sở Ninh Dực từ từ ngẩng lên, trong ánh mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, “Vừa hay, có chuyện này anh cũng muốn nói với em.” Sở Ninh Dực nói xong, gọi thím Vu bế Tiểu Bảo Bối quay về phòng.

Thím Vu hơi sững sờ, khó hiểu nhìn hai người, sao mới đi ra ngoài một ngày, quay về lại thành gà chọi thế này?

Thím Vu vừa tò mò, vừa đón lấy Tiểu Bảo Bối: “Nào, bà đưa con đi uống sữa nhé, chúng mình đi ngủ một giấc nào.”

Thím Vu ôm Tiểu Bảo Bối trở về phòng mình, vẫn không yên tâm quay lại nhìn một cái.

Thím Vu vừa ôm Tiểu Bảo Bối đi, bầu không khí đột nhiên thay đổi.

“Sở Ninh Dực, có phải anh có chuyện gì chưa nói với em không?” Suy cho cùng cô vẫn không dám chất vấn anh.

Sở Ninh Dực nghịch chiếc điều khiển trong tay, thấy Thủy An Lạc nói vậy, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, “Thủy An Lạc, trong lòng em, anh là gì của em, cho dù xảy ra chuyện gì, người đầu tiên em muốn chia sẻ vẫn là Kiều Nhã Nguyễn, chứ không phải là anh sao!” Sở Ninh Dực nói xong, tựa như cơn tức cả ngày cuối cùng cũng tìm được nơi để xả ra, giọng nói anh lạnh lẽo như tuyết trời đông giá, từ cổ trượt vào tim.

Lạnh đến tê tái.

Hai tròng mắt của Thủy An Lạc chợt mở to, mang theo vài phần khó tin.

“Anh xem trộm điện thoại của em?” Thủy An Lạc siết chặt hai tay, hôm qua Sở Ninh Dực cũng làm vậy, nhưng cô không để tâm mấy, nhưng hôm nay không biết có phải do tâm trạng không tốt hay không, hay phải chăng đây vẫn là khúc mắc trong lòng cô nên cô lại có phản ứng mạnh hơn.

Chỉ một vấn đề tin nhắn điện thoại thôi mà bị cô phóng đại lên mấy trăm lần.

“Xem trộm?” Sở Ninh Dực cười lạnh thành tiếng, đột nhiên đứng dậy, “Thủy An Lạc, em thấy em có tư cách gì đáng để anh phải xem trộm tin nhắn của em không?”

Chính vì sự thiếu tin tưởng này, quan hệ của họ lại một lần nữa trở nên căng thẳng.

Có tư cách gì?

Một câu nói đâm thẳng vào trái tim Thủy An Lạc, một người đàn ông buổi sáng còn có thể vì mình không vui mà nói đùa với mình, giờ khắc này lại nói, cô có tư cách gì?

“Vậy còn anh, ba em đã tỉnh từ lâu rồi, nhưng ông ấy đâu? Từ đầu tới cuối anh vẫn khăng khăng gạt em là thế nào.” Thủy An Lạc lớn tiếng mở miệng chất vấn, “Trong lòng anh, em lúc nào cũng chỉ là một đứa yếu ớt, không chống đỡ nổi bất cứ chuyện gì, không dám đối mặt với sự thật phải không?”

Lời chất vấn của Thủy An Lạc khiến cho Sở Ninh Dực thoáng sửng sốt, tiếp đó nghĩ đến Mặc Lộ Túc, anh cười khẩy: “Sao hả, anh ta nói gì rồi? Anh nói gì em cũng tin cả sao?”

“Không phải là em tin, là em tận mắt chứng kiến, ba em căn bản không có trong phòng bệnh, anh đã biết từ sớm mà vẫn còn sắp xếp mọi thứ để gạt em.” Thủy An Lạc nói, nước mắt theo gò má trượt xuống.

Sở Ninh Dực hít sâu, lần này, Mặc Lộ Túc thắng đẹp.

“Cho nên, Sở Ninh Dực tôi cmn là một thằng ngu, nghĩ trước nghĩ sau làm tất cả vì cô, cuối cùng cái gì cũng sai hết. Ở trong lòng cô, ai cũng có vị trí, con trai, Kiều Nhã Nguyễn, Mặc Lộ Túc, nhưng đến cuối cùng vẫn không có sự tồn tại của tôi chứ gì.”

“Bốp...”

Tiếng điều khiển từ xa vỡ vụn kèm theo tiếng gầm nhẹ của Sở Ninh Dực vang lên trong căn phòng.

Mảnh vỡ xẹt qua cổ chân của Thủy An Lạc, đau rát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.