Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2925: Chương 2925: Bước nhảy vọt đầu tiên [3]




“Hôm nay cậu nói chuyện gì với mấy đứa con gái cùng lớp thế? Vẫn có người chịu để ý đến cậu cơ à?” Sở Lạc Duy nói, giọng cũng có chút gợi đòn.

Kiều Vi Nhã ngẩng đầu, lườm cậu: “Sao lại không thể nói chuyện với tôi? Tôi đã làm gì mà bọn họ phải cô lập tôi chứ? Hơn nữa ba tôi là Phong Phong đấy, biết không hả? Tôi là người duy nhất sẽ không cướp nam thần của họ, biết không?” Kiều Vi Nhã lầm bầm nói, còn lâu mới nói cho cậu biết bọn họ bảo tôi làm gì.

Thứ thư tình vớ vẩn!

“Ủa mà sao hôm nay cậu lại đột nhiên quan tâm đến tôi quá vậy? Hay là cậu biết bọn họ nhờ tôi làm gì?” Kiều Vi Nhã phòng bị nói.

“Chẳng lẽ không phải muốn xin chữ ký à?” Sở Lạc Duy hỏi bằng vẻ hiển nhiên.

Kiều Vi Nhã: “...”

Kiều Vi Nhã nhìn bộ dạng nghiêm túc của cậu, tạm thời tin tưởng rằng cậu không biết chuyện gì.

“Đương nhiên rồi, người như cậu làm sao hiểu được tâm lý của đám fan cuồng. Không có việc gì thì mau đi ra đi, tôi buồn ngủ rồi.” Kiều Vi Nhã nói, kéo cậu đứng dậy, đẩy cậu ra ngoài.

Sở Lạc Duy bị lôi dậy, lại lật tay cầm lấy cổ tay Kiều Vi Nhã, giống như biết nếu cậu nói những lời tiếp theo, cô ấy sẽ né tránh.

“Nhưng tôi tìm được thứ này, cậu vứt trong thùng rác.” Sở Lạc Duy nói, trên tay đã có một phong thư màu hồng nhạt.

Kiều Vi Nhã chớp mắt, lại chớp mắt, tiếp tục chớp chớp mắt.

“Sao cậu lại có được thứ này?!” Không phải cô đã vứt rồi à?

Khiếp sợ!

Nghi vấn!

Tất cả đều chứa chất trong giọng nói.

“Cho nên thứ này thực sự do cậu vứt? Thư viết cho tôi?” Sở Lạc Duy cố ý nhấn mạnh hai chữ “cho tôi“.

Dù sao ba chữ Sở Lạc Duy bên trên cũng rành rành như vậy cơ mà.

“Cậu, cậu.... con mắt nào của cậu thấy là tôi vứt?” Kiều Vi Nhã gân cổ cãi lại, lòng thầm mong cậu ta đừng nhìn thấy, nếu không thì mất mặt lắm~

Cô chỉ khó chịu khi bị coi là người đưa thư mà thôi, chỉ đơn giản là vậy thôi.

Sở Lạc Duy nhìn dáng vẻ cứng cổ của cô, bật cười một tiếng.

Nhưng tiếng cười này lại khiến Kiều Vi Nhã đỏ bừng cả mặt, giống như hồi nhỏ làm chuyện gì sai bị người ta bắt được vậy.

Trong sự xấu hổ lại kèm theo cả quẫn bách!

“Lúc đó tôi đứng ngay đằng sau cậu, ngoại trừ hai con mắt của tôi ra, còn có thêm hai con mắt của Sở Vi nữa, bốn con mắt có đủ không?” Sở Lạc Duy nói, giữ chặt lấy cánh tay đang muốn giằng ra của cô, chân cũng bước lên một bước.

Phong thư nhẹ bẫng bỗng rơi xuống chân, không một tiếng động. Kiều Vi Nhã ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Sở Lạc Duy, khoảng cách này...

Gì chứ...

Thứ yêu nghiệt!

“Tiểu Bất Điểm, chị với em...” Sở Lạc Nhất đẩy cửa ra, còn chưa kịp nói xong, đã thấy bộ dạng gần như sắp dính lấy nhau của hai người bên trong, cô hơi chớp mắt: “Không có gì, tạm biệt!”

“Rầm...” Một tiếng rung trời, cửa phòng đã bị đóng lại.

Sở Lạc Nhất vỗ vỗ lồng ngực mình, ánh mắt vừa rồi của anh Hai hù chết cô mất thôi!

Sở Vi cầm cốc nước ra đúng lúc thấy Sở Lạc Nhất đang vỗ ngực, không kìm được hỏi: “Em không đi ngủ đi còn làm gì thế?”

Sở Lạc Nhất vươn tay kéo Sở Vi qua một bên, tránh xa khỏi cửa phòng ngủ của cô, “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì thế?”

Không có chuyện gì, còn lâu anh cô mới hành động mạnh mẽ như vậy.

Sở Vi vuốt vuốt chóp mũi mình, nghĩ một lúc rồi nói, “Sau khi em với vị huấn luyện viên họ Cố kia đi rồi, bạn của Vi Nhã đến tìm cô ấy, sau đó có người muốn nhờ Vi Nhã chuyển thư tình hộ cho cậu Hai, Vi Nhã đồng ý xong liền ném luôn vào thùng rác, tóm lại là, sắc mặt của cậu Hai lúc đó rất đặc sắc.”

Sở Lạc Nhất: “...”

Đại khái cô có thể tưởng tượng được ra là đặc sắc đến thế nào rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.