Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2926: Chương 2926: Bước nhảy vọt đầu tiên [4]




Sở Lạc Nhất cười híp mắt vỗ vỗ vài Sở Vi: “Em buồn ngủ quá, hôm nay anh ngủ phòng khách đi, cầu cho anh em cả đêm cũng đừng có đi ra.”

Sở Vi: “...” Em gái à, em như vậy là không tốt đâu!

Mà lúc này trong phòng, Kiều Vi Nhã đã đẩy Sở Lạc Duy ra và nhìn cậu bằng ánh mắt hung dữ.

Sở Lạc Duy cũng không làm khó cô, tự lùi lại phía sau, còn từ tốn chỉnh lại quần áo của mình, “Vậy tại sao cậu lại ném đi?” Lúc Sở Lạc Duy hỏi câu này, giọng nói không tự chủ được mà dịu dàng hơn mấy phần.

Chỉ có điều không ai trong bọn họ để ý đến điều đó.

Câu này vào tai Kiều Vi Nhã lại thành: Ai cho cậu vứt thư tình của tôi đi!

Hàm nghĩa sâu xa là: Cậu ta rất để ý!

Rất để ý, được lắm!

“Tôi cũng đâu phải người đưa thư? Không phải cứ mặc áo xanh thì là nhân viên chuyển phát nhé? Đây không phải là công việc của tôi, tôi không bắt buộc phải làm, chê thì thôi đi mà nói thẳng với đám fan của cậu sau này cứ đưa thẳng thư cho cậu luôn ấy!” Kiều Vi Nhã cười, cố gắng bỏ qua chút chua xót vụt qua trong lòng.

“Sao hả? Coi tôi là chuyển phát nhanh thì có trả lương không?” Kiều Vi Nhã trừng mắt, tiếp tục lùi lại phía sau một bước, “Còn việc gì nữa không, không thì tôi đi ngủ đây.”

Sở Lạc Duy dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, nhưng không hề có ý định ra ngoài.

Kiều Vi Nhã bị cậu nhìn đến bực mình, giơ tay lên xua như đuổi ruồi: “Mau cầm lấy bức thư tình cậu nhặt từ thùng rác ra rồi biến ra khỏi phòng tôi đi.”

Sở Lạc Duy nhướng mày nhìn cô, đột nhiên hơi cúi người xuống.

“Hơ, cậu làm gì thế?” Kiều Vi Nhã lùi lại phía sau.

“Tiểu Bất Điểm, cậu đang ghen đấy à?” Sở Lạc Duy nói, có thể thấy tâm trạng đang rất tốt.

Cặp mắt xinh đẹp của Kiều Vi Nhã mở to. Cô nhìn Sở Lạc Duy bằng ánh mắt không thể tin nổi, “Ai cho cậu dũng khí nghĩ như vậy thế, cậu tưởng là cậu...”

“Nghỉ ngơi sớm đi.” Tâm trạng của Sở Lạc Duy tốt vô cùng. Cậu ngắt lời cô, xoay người đi ra ngoài.

“Này, cậu nói rõ cho tôi, cậu~” Kiều Vi Nhã đuổi theo, nhưng đến cửa thì vừa hay đụng phải Sở Lạc Duy vừa xoay người lại.

Cậu hơi cúi xuống, đầu cô hơi ngước lên, khoảng cách giữa hai người gần như chỉ cách nhau một hàng mi.

Thình thịch, thình thịch...

Nhịp tim này, Kiều Vi Nhã không rõ là của mình, hay là của người đối diện nữa.

Mà lúc này Sở Lạc Duy cũng đang nhìn cô, chỉ cần mình hơi cúi đầu thêm chút nữa, là có thể hôn lên bờ môi anh đào không tô son mà vẫn đỏ kia.

Trên người bọn họ có cùng một mùi sữa tắm, nhưng cậu lại cảm thấy mùi hương của cô thơm hơn rất nhiều.

Hơi thở ấm áp của cô phả lên gương mặt cậu, thứ hơi nóng này một đường chạy xuống...

“Nghỉ ngơi sớm đi...” Sở Lạc Duy bỏ lại một câu rồi gần như chạy trối chết.

Kiều Vi Nhã cũng hoàn hồn, ra sức xoa gò má mình, cô vừa nghĩ gì thế?

Vồ lấy chàng trai này!

Điên rồi! Điên rồi!

Cô đúng là điên rồi!

Bọn họ là thanh mai trúc mã, là người anh em cùng nhau lớn lên, cô lại muốn vồ lấy người anh em của mình?!

Không phải bị điên thì là cái gì?!

Sở Lạc Duy lao vào phòng tắm, tựa lên cửa thở hổn hển, cúi đầu nhìn nơi nào đó đã ngóc đầu, cậu bị điên rồi sao? Cô ấy còn chưa đến mười tám tuổi, cậu lại nổi lên dục vọng với cô ấy.

Sở Lạc Duy cười khổ một tiếng, cố bình tĩnh lại, bước qua mở vòi hoa sen, dùng dòng nước lạnh như băng để xóa sổ những suy nghĩ không nên có của mình.

Cho nên, khi Sở Lạc Nhất bị đuổi ra ngoài, cô dùng ánh mắt cộng thêm ngôn ngữ của mình để khinh bỉ ông anh: “Thật mất mặt!”

Có cơ hội tốt như vậy mà lại không biết nắm bắt lấy!

Haiz, anh cô nhất định là được mẹ nhặt từ đâu về rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.