Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2927: Chương 2927: Bước nhảy vọt đầu tiên [5]




Sở Lạc Nhất quay về phòng ngủ. Kiều Vi Nhã vẫn còn lăn lộn trên giường mắng Sở Lạc Duy, hình như chỉ có làm vậy mới che giấu được trái tim đang không kìm được mà rung động của cô.

Sở Lạc Nhất nằm xuống cạnh Kiều Vi Nhã. Nghe cô em chửi bới, cô lại không nhịn được bật cười.

“Cười cái gì mà cười? Răng trắng nhỉ?” Kiều Vi Nhã tức nổ phổi nói.

Sở Lạc Nhất càng cười dữ hơn, ghé vào bên cạnh nhìn cô, “Anh chị hôn em hả?”

“Cậu ta dám, bà đây sẽ thiến cậu ta.” Kiều Vi Nhã lớn tiếng mắng.

Nhưng lúc nãy hình như thực sự chỉ thiếu chút nữa thôi là...

Kiều Vi Nhã nghĩ lại, mặt đỏ bừng!

Sở Lạc Nhất cười tít mắt nhìn cô, vươn tay véo gò má đang đỏ bừng của cô, “Chưa hôn được, mặt em đỏ gì chứ?”

“Trời nóng không được hả. Hơn nữa, em với cậu ta cùng nhau lớn lên, nói thế nào cũng là anh em với nhau mà, chị đừng suy nghĩ lung tung.” Kiều Vi Nhã nói, đẩy Sở Lạc Nhất đang dính trên người mình ra, “Tránh qua một bên đi, em muốn đi ngủ.”

Sở Lạc Nhất bị đẩy ra, nhìn Kiều Vi Nhã căng thẳng quay lưng lại phía mình. Thì ra vấn đề ở đây, Kiều Vi Nhã vẫn coi tình cảm giữa mình và Sở Lạc Duy là tình anh em.

Sở Lạc Nhất nghĩ, vươn tay tắt đèn, sau đó nhìn ra màn đêm đen kịt trống rỗng. Ông anh mình hôm nay làm vậy cũng có chỗ tốt, chí ít là đã nhảy vọt một bước dài. Xem kìa, con bé đã nhận ra vấn đề giữa bọn họ rồi.

Nhưng nhớ đến chuyện hôm nay lão ta túm mình ra ngoài. Tính khí khi bị đánh thức của cô hoàn toàn di truyền từ ba mình, rất dễ ghi thù. Chuyện này, cô sẽ để đó và không nói lời nào!

Sở Lạc Nhất suy nghĩ xong, cười híp mắt thiếp đi, sắp được gặp Sáu Chấm của cô rồi.

Nhưng mà...

Sở Lạc Nhất đột nhiên mở mắt, cặp mắt trong đêm càng sáng rỡ hơn, bên trong lại chất đầy sự lo lắng.

Lỡ mà Sáu Chấm rất xấu thì làm sao?

Cô là người mê cái đẹp!

Nếu như Sáu Chấm lùn quá thì làm sao?

Riêng chiều cao của cô đã là một mét bảy lăm rồi!

Nếu như Sáu Chấm rất nghèo thì làm sao?

Đây không phải vấn đề, cô có tiền!

Cả một đêm Sở Lạc Nhất vẫn xoắn xuýt với mấy chữ lùn nghèo còi, cho nên đến tận sáng hôm sau vẫn còn chưa ngủ được.

Chuông báo thức vừa reo, Kiều Vi Nhã đã vươn tay tắt đi, lờ đờ đứng dậy, nhưng giây tiếp theo liền nhìn thấy Sở Lạc Nhất, “Ôi mẹ ơi, chị làm gì thế? Cả đêm không ngủ à?”

Kiều Vi Nhã tỉnh cả người. Sở Lạc Nhất ngồi dậy, hai tay cầm lấy cánh tay của Kiều Vi Nhã, “Em nói xem, nhỡ đâu Sáu Chấm không được đẹp cho lắm thì làm sao giờ?”

“Chị đẹp là đủ rồi còn gì?”

Sở Lạc Nhất nghĩ, cũng phải!

“Nhỡ đâu anh ấy rất lùn thì làm sao?”

“Thì Vương cái gì đó Lam có cao đâu mà cũng cưới một cô vợ cao đấy thôi.”

Hình như cũng đúng!

“Vậy nhỡ đâu anh ấy...”

“Chị đúng là kiểu phát tác bệnh thấp thỏm khi sắp gặp bạn trên mạng, yên tâm, nếu thực sự lùn nghèo còi, cái thứ hai tạm thời chúng ta không nói đến, chỉ riêng số một và số ba thôi, với sự biến thái của Sở Lạc Duy thì kiểu gì cũng tèo, còn cần chị chọn cái gì nữa.” Kiều Vi Nhã nói xong, đứng dậy xuống giường, “Tin em đi, đây là mục đích lớn nhất khi ba nuôi bảo chị đưa tên biến thái Sở Lạc Duy kia đi theo đấy.”

Sở Lạc Nhất: “...”

Nói rất có lý!

Tính đi tính lại, không nghĩ nữa, nhỡ đâu lại trai đẹp thì sao?

“A...” Sở Lạc Nhất hét to một tiếng, ngã ra giường, “Chị vẫn hồi hộp quá!”

Căng thẳng đến độ tim muốn nhảy ra ngoài.

Giống như càng để ý đến một việc thì lại càng căng thẳng, mà chuyện đi gặp người bạn trên mạng tám năm còn khiến cô căng thẳng hơn cả lần đầu tiên tổ chức triển lãm tranh thế giới nữa!

“Căng thăng thì đừng đi nữa, sống trong ảo tưởng cũng tốt mà.” Bên trong phòng vệ sinh vọng đến tiếng chế nhạo của Kiều Vi Nhã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.