Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2931: Chương 2931: Bước nhảy vọt đầu tiên [9]




Sở Lạc Nhất cười híp cả mắt lại, quàng vai thượng úy, sau đó mở lời, “Nào nào nào, kể cho tôi nghe về chuyện của đội trưởng nhà anh đi, chuyện gì cũng được, chuyện gì anh biết thì nói hết đi.”

“Hai người muốn làm gì sau lưng chị dâu trên mạng của chúng tôi hả?” Thượng úy nhìn Sở Lạc Nhất bằng vẻ đề phòng.

“Cậu nhóc này, chẳng biết ăn nói gì cả, tôi có thể làm gì được chứ?” Sở Lạc Nhất nói với vẻ vô tội.

Thượng úy: “...”

Tôi lớn tuổi hơn cô đấy!

“Tập hợp...”

Bên kia đột nhiên có tiếng người hô to.

Sở Lạc Nhất và thượng úy vội vàng quay về đội, các đội đã đứng nghiêm chỉnh cả rồi.

Sở Lạc Nhất nghiêng đầu, thấy có mấy người từ bên kia đi tới. Người đàn ông đi đầu trên dưới năm mươi tuổi, trên vai mang quân hàm đại tá. Người này chắc là lữ đoàn trưởng trước nay chưa từng xuất hiện.

“Thủ trưởng...” Tất cả các sĩ quan huấn luyện đều chào ông theo kiểu quân đội.

Lữ đoàn trưởng cười khà khà nhìn họ, “Các em vất vả rồi, đợt huấn luyện này có mệt không.”

“Không mệt ạ...” Đám sinh viên hô to.

“Ha ha ha, tốt lắm, thái độ rất tốt, chịu được khó chịu được khổ mới có thể dốc sức vì đất nước.” Lữ đoàn trưởng nói xong, ánh mắt ông dừng lại ở Sở Lạc Duy, đánh giá cậu từ trên xuống dưới, “Cậu là Sở Lạc Duy?”

“Báo cáo thủ trưởng, vâng ạ...” Sở Lạc Duy nhìn ông không chớp mắt mà trả lời.

Lữ đoàn trưởng cười tít cả mắt, gật gật đầu, sau đó quay người đi tiếp về phía trước, “Tiếp tục tập luyện đi, tôi chỉ qua xem thôi.”

Lữ đoàn trưởng này, so với Sở Húc Ninh lạnh lùng như Diêm Vương trước đó thì đúng là hai thế giới khác biệt, cho nên mọi người thích lữ đoàn trưởng hơn.

Mọi người nhìn theo bóng lưng lữ đoàn trưởng rời đi, Sở Lạc Nhất khẽ hỏi, “Ai thế?”

“Lữ đoàn trưởng đó. Trước đây ông ấy đi họp ở thành phố A suốt, vừa mới về đấy.” Thượng úy nhỏ tiếng đáp lại.

Sở Lạc Nhất nhìn theo lữ đoàn trưởng đang vừa đi vừa nói chuyện với người bên cạnh, không hiểu ông ấy đột nhiên tới đây làm gì?

Theo lý mà nói, chỉ là một đợt tập huấn quân sự thôi, ông ấy không cần phải chạy tới đây.

Vấn đề mà Sở Lạc Nhất nghĩ cũng là vấn đề mà Sở Lạc Duy đang suy ngẫm. Vị thủ trưởng này không nhất thiết phải nói chuyện với một mình cậu chứ.

Cho nên, chắc chắn là có vấn đề.

Mà đôi khi, người luôn thơn thớt nói cười mới là người nham hiểm nhất, ví dụ như, anh Cả của cô chẳng hạn!

Huấn luyện buổi chiều vẫn diễn ra thuận lợi, cho nên các sĩ quan cho họ kết thúc sớm để nghỉ ngơi.

Sau khi kết thúc buổi tập, Sở Lạc Nhất chạy đi tìm ông anh mình để nói về nghi vấn của bản thân.

Sở Lạc Duy cởi mũ, quay đầu nhìn Sở Vi và Kiều Vi Nhã đang bước tới, “Đợt tới đây hai người cẩn thận một chút. Anh vừa nghĩ ra, người này là người mà lão Miêu kia cất nhắc. Lúc trước lão Miêu mới bị cách ly để điều tra, Khương Miêu Miêu bây giờ vẫn còn trong tòa án quân sự, nhà họ Miêu chắc chắn hận anh thấu xương.”

“Hả?” Sở Lạc Nhất chớp mắt, “Nghiêm trọng tới vậy á? Có cần nói với ba không?”

“Không cần, anh tự giải quyết được. Nếu ông ta có chút đầu óc sẽ biết rằng lúc này không nên gây chuyện rắc rối để tự bảo vệ mình, nhưng chắc chắn sẽ cho chúng ta một vài phiền toái nhỏ. Dù sao năm nay ông ta cũng có tên trong danh sách lên quân hàm, e rằng bây giờ bị hãm lại rồi.” Sở Lạc Duy nói, nhìn về phía ba người, “Nhất là Tiểu Bất Điểm, chuyện của Khương Miêu Miêu có liên quan trực tiếp tới cậu, đợt này cậu đừng có gây họa.”

“Ai gây họa chứ?” Kiều Vi Nhã nói với vẻ không phục, “Tự Khương Miêu Miêu có tâm địa ác độc, còn trách tôi được chắc?”

Sở Lạc Nhất đưa tay nắm lấy cánh tay Kiều Vi Nhã, “Muốn nhắc em cẩn thận thôi, đừng dây vào người ta. Dù sao cũng còn tận mười lăm ngày nữa, chúng ta đang ở địa bàn của người ta. Anh Húc Ninh lại bị thương nặng ở thành phố A, không có ai bảo vệ chúng ta đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.