Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2932: Chương 2932: Bước nhảy vọt đầu tiên [10]




Kiều Vi Nhã khẽ mím môi, câu này cô nghe còn lọt tai này, tên Bánh Bao Rau kia nói chuyện đúng là khiến người ta không thể thích nổi.

Sở Lạc Duy ném cho cô một cái lườm khinh bỉ, sau đó quay người đi về phía khu nhà thân nhân.

“Bạn Kiều, bạn Sở, vui lòng ở lại một lát.” Sĩ quan ở phía sau đột nhiên nói.

Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Nhất cùng quay đầu nhìn lại. Người đang bước tới là sĩ quan huấn luyện của họ, có thêm một người đàn ông đeo quân hàm trung tá.

Thượng úy đi theo sau trung tá, làm một động tác im miệng đừng nói gì với Sở Lạc Nhất.

Sở Lạc Nhất bỗng chốc hiểu ra, đã bắt đầu gây chuyện rồi cơ à?

“Bạn Kiều, bạn Sở, là thế này, theo quy định trong quân đội, trước kia hai bạn không xin tư cách tạm trú trong thời gian huấn luyện quân sự, cho nên hai bạn vẫn phải quay về sống trong ký túc xá, bởi vì như thế chúng tôi cũng dễ ăn nói với phía nhà trường hơn. Trước kia lữ đoàn trưởng không có ở đây nên quân doanh có phần thả lỏng. Bây giờ lữ đoàn trưởng quay về rồi, chúng tôi vẫn phải làm theo quy định.” Trung tá kia nói với vẻ nghiêm túc.

Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn Kiều Vi Nhã, Kiều Vi Nhã có phần nóng nảy, nhưng đã có Sở Lạc Nhất ghìm chặt lại.

“Sao thế, không cho thời gian ăn tối nữa cơ à?” Sở Lạc Duy trực tiếp nói thẳng.

“Tất nhiên, bây giờ là thời gian hoạt động riêng của các bạn, bất kể thân thế ra sao cũng phải làm theo quy định. Dù sao người gây sự cũng đã bị bắt rồi, không phải sao?” Trung tá nói với vẻ châm chích rồi quay người bỏ đi.

Lồng ngực Kiều Vi Nhã phập phồng dữ dội. Người đàn ông này nói câu nào cũng có vẻ châm chọc, họ không phải đám ngốc, nghe một cái là nhận ra được ý tứ trong đó.

Ông ta nói họ ỷ vào thân thế, không tuân thủ quy tắc, nói họ ỷ vào thân thế hại Khương Miêu Miêu phải vào tù, quan trọng hơn cả là thủ trưởng của ông ta cũng bị liên lụy.

Người đàn ông này sao lại thế cơ chứ.

“Đi thôi, đi ăn cơm, quân doanh nào ít nhất cũng phải có vài kẻ cặn bã.” Sở Lạc Duy gằn giọng nói, nhìn Kiều Vi Nhã đang tức tối, đưa tay đè lên vai cô, “Nếu đã để tâm tới những câu đó thì đừng để người ta khinh thường, không có phụ huynh, chúng ta vẫn có thể làm được.”

Kiều Vi Nhã nghe Sở Lạc Duy nói vậy, ngẩng đầu nhìn, nhận thấy vẻ nghiêm túc trong mắt cậu. Hình như từ nhỏ tới lớn, mỗi khi xảy ra chuyện, cậu ấy cũng sẽ nhìn cô một cách nghiêm túc như vậy và khích lệ cô.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Thình thịch...

Lại là cảm giác không bình thường đó!

Sở Lạc Duy buông vai cô ra, quay đầu nhìn Sở Vi, “Đi thôi, về ăn cơm.”

Sở Lạc Nhất lôi Kiều Vi Nhã đang khó chịu đi cùng cô.

“Người như thế sao vẫn sống được trong quân đội nhỉ?” Kiều Vi Nhã nghiến răng nghiến lợi.

“Chỗ nào mà chẳng có vài kẻ cặn bã. Quân doanh cũng đâu phải nơi thánh nhân hội tụ, chỉ không để cậu nhìn thấy tin tức xấu mà thôi.” Sở Lạc Duy thản nhiên nói, “Cậu đi về hỏi mẹ nuôi xem, bên chỗ mẹ nuôi thế nào chả có dạng người này.”

“Đúng thế, xem ông ta làm thế nào, đừng để sau cùng tự hại chết mình là được.” Sở Lạc Nhất ôm Kiều Vi Nhã để an ủi cô.

Chỉ tiếc rằng, bây giờ cả Sở Húc Ninh và Cố Tỉ Thành đều không có ở đây, mà BOSS lớn nhất xuất hiện, họ phải dựa vào bản thân mình thôi.

“Anh cảm thấy ông ta chắc hẳn không làm gì được chúng ta đâu, cùng lắm chỉ ngáng chân chút thôi, chắc sẽ không dám làm lớn chuyện đâu.” Sở Vi nói ra quan điểm của mình.

“Lòng dạ hẹp hòi như thế, chẳng trách hơn năm mươi mới bò lên tới vị trí lữ đoàn trưởng, chắc cả đời này cũng không lên nổi nữa đâu.” Kiều Vi Nhã tức giận nói.

Sở Lạc Nhất gật đầu tán thành, nói nhỏ với cô, “Lúc không nên đi thì đi mất, em đi giỏi thật đấy.”

“Gì cơ?” Kiều Vi Nhã đang tức giận nên không nghe rõ, hỏi lại cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.