Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2933: Chương 2933: Tờ khai đăng ký kết hôn [1]




Sở Lạc Nhất chớp mắt ngẩng đầu lên, nhìn Kiều Vi Nhã, “Không có gì, không có gì đâu.”

Bệnh viện, thành phố A.

Sau khi tỉnh lại, Sở Húc Ninh nhận được điện thoại của cấp dưới, báo cáo tình hình bên đó lại cho anh.

“Lữ đoàn trưởng quay về rồi à?” Sở Húc Ninh hỏi bằng giọng khàn khàn.

“Vâng, chiều nay đã quay lại rồi, đội trưởng Cố không có ở đây, chiều nay anh ấy đột ngột rời đi.” Người bên kia nói.

Sở Húc Ninh hơi cúi đầu, nghĩ tới những quan hệ gay gắt trong đó, một lát sau mới nói, “Tôi biết rồi.”

Sở Húc Ninh vừa ngắt điện thoại thì Cố Tiểu An bước vào. Nhìn thấy điện thoại trong tay anh, Cố Tiểu An có vẻ không hài lòng, “Đã bảo trong một tháng không được động đậy rồi cơ mà? Ai cho con đụng vào điện thoại hả?”

“Mẹ, con không sao đâu.” Sở Húc Ninh an ủi Cố Tiểu An, nhận ngay được cái trợn mắt đáp lại.

Âu Dương Tử Huyên đi theo mẹ chồng. Sở Húc Ninh khẽ gật đầu với cô, coi như lời chào hỏi, nhưng ánh mắt của Sở Húc Ninh không hề lướt tới Âu Dương Tử Huyên.

Lúc này, Sở Húc Ninh dường như cũng đang cố ý lảng tránh những tin tức về Sư Niệm. Anh biết cô vẫn sống tốt là được rồi.

“Huyên Huyên, con đi thăm cô gái nhà họ Sư kia thế nào rồi?” Cố Tiểu An đột nhiên hỏi.

Âu Dương Tử Huyên rõ ràng thấy bàn tay của Sở Húc Ninh siết chặt hơn một chút. Anh nói anh không để tâm, thực ra anh để tâm hơn ai hết.

Âu Dương Tử Huyên thu lại ánh mắt của mình. Cô ngồi lên giường vừa gọt táo vừa nói chuyện, “Cơ thể không có vấn đề gì, nhưng con cũng không gặp được cô ấy. Nghe nói sau khi xảy ra chuyện, cô ấy không chịu gặp ai. Nghe cô nói, chắc cô Sư đã...” Âu Dương Tử Huyên nói rồi, ngẩng đầu nhìn Cố Tiểu An, không nói tiếp nữa.

Một cô gái bị bắt cóc, khi được cứu ra thì toàn thân chằng chịt vết thương, thật dễ khiến người ta hiểu lầm.

Ánh mắt Cố Tiểu An chú ý tới từng động tác của Sở Húc Ninh, hiển nhiên thấy cơ thể Sở Húc Ninh căng lên.

Sở Húc Ninh siết chặt hai tay. Khi anh nhìn thấy Sư Niệm, quần áo của cô đã rách tả tơi, thương tích phủ khắp người. Chó Vàng lại hận Sư Hạ Dương đến thế, lẽ nào...

“Một cô gái mà xảy ra chuyện như vậy, thật sự...” Cố Tiểu An khẽ lắc đầu, “Cũng may mà vẫn còn sống.”

“Cô Sư mới hai mươi, cô cứ trông chừng cô ấy suốt, sợ cô ấy nghĩ quẩn sẽ tìm đến cái chết.” Âu Dương Tử Huyên đưa quả táo đã gọt cho Sở Húc Ninh, “Anh ơi, táo...”

Sở Húc Ninh không động đậy gì, đến cả ánh mắt cũng dừng ở một hướng.

Khóe miệng Âu Dương Tử Huyên khẽ cong lên, nhưng nhanh chóng thu lại. Cô chạm vào cánh tay Sở Húc Ninh, “Anh ơi, cho anh này.”

Sở Húc Ninh bỗng hoàn hồn lại, khẽ gật đầu, nhận lấy quả táo trong tay Âu Dương Tử Huyên.

Một cô gái kiêu ngạo như Sư Niệm, liệu có khi nào sẽ thật sự nghĩ quẩn không?

Không, cô ấy không thể nghĩ quẩn quanh được.

Rõ ràng cô ấy vẫn còn trẻ như thế.

Cố Tiểu An đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại mà ban nãy Sở Húc Ninh đặt lên bàn, sau đó nói, “Con yên tâm nghỉ ngơi đi, mẹ tịch thu điện thoại của con. Đợi cho vết thương đỡ hẳn, mẹ sẽ không làm khó con nữa, con muốn về thành phố B thì cứ về.”

“Mẹ, con...”

“Con cái gì? Không chịu ở thành phố B cho yên lành, chạy qua bên này đâm đầu vào chỗ chết làm gì. Lạc Ninh không tới kịp thì cái mạng của con cũng đi tong luôn rồi, vì một cô gái mà làm thế, có đáng không? Bây giờ thì hay rồi, cho dù con muốn thế nào, mẹ thấy con gái nhà người ta cũng không muốn có gì với con nữa đâu. Cứ về bên kia đi, con sống yên ổn là mẹ yên tâm rồi.” Cố Tiểu An trừng mắt nhìn con trai mình, sau đó quay người đi mất.

“Mẹ...”

“Mẹ.” Âu Dương Tử Huyên thấy Sở Húc Ninh muốn ngồi dậy, vội vàng đè anh lại, “Anh, để em đi khuyên mẹ, mẹ cũng vì thương anh thôi. Nhưng mẹ nói cũng không sai. Cô Sư thích anh như thế, bây giờ lại xảy ra chuyện này, e rằng cả đời này cũng không muốn gặp anh nữa đâu. Như thế cũng tốt, anh không thích cô ấy, cũng coi như được giải thoát rồi, em đi trước đã nhé.” Âu Dương Tử Huyên nói xong đã cầm túi xách của mình đi mất dạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.