Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2934: Chương 2934: Tờ khai đăng ký kết hôn [2]




Không... thích sao?

Nhưng tại sao khi nghe tin này anh lại đau lòng đến vậy.

Đau lòng?

Anh vẫn còn trái tim sao?

Sở Húc Ninh bắt đầu nghi ngờ.

***

Bệnh viện Sở Thị.

Vết thương bị Chó Vàng cắn trên vai của Sư Niệm đã bắt đầu đóng vảy, bây giờ nó vô cùng ngứa, nhưng cô lại chỉ có thể cố gắng chịu đựng.

Sư Hạ Dương và Triệu Uyển Uyển ở bệnh viện cùng cô suốt, bây giờ tin tức ào ạt như bão lũ bên ngoài hoàn toàn đồng cảm với Sư Niệm, nhưng có một số ít tin tức thu hút hơn, ví dụ như chuyện Sư Niệm bị đám bắt cóc làm nhục.

Gần đây Sư Hạ Dương đã đập nát mấy cái điện thoại rồi, nhưng ngược lại, Sư Niệm rất bình tĩnh.

“Tin tức kiểu gì thế hả, viết linh tinh gì thế này?”

Bụp một cái, thêm một chiếc điện thoại nữa tàn đời.

Triệu Uyển Uyển cúi người nhặt điện thoại đặt lên bàn.

“Dì, con đã nói rồi, đừng cho ba con xem tin tức nữa, đấy gọi là câu view thôi, ba đừng kích động mà.”

“Con nhìn xem con bị viết thành cái dạng gì rồi? Còn câu với chẳng view.” Sư Hạ Dương trừng mắt nhìn con gái.

Sư Niệm cười tự giễu, “Viết thôi mà, dù sao không ai cần con gái của ba nữa, họ thích viết thế nào thì viết thế ấy, ngoài ba và dì ra, cũng không có ai thương con thật lòng nữa đâu.”

Triệu Uyển Uyển đau lòng nắm lấy tay Sư Niệm, ngẩng đầu nhìn cô, “Con bé ngốc này, không cần phải tự ti như thế, con thực sự rất ngoan, dì sẽ bảo George xử lý chuyện này giúp con, kiện hết mấy công ty truyền thông tạo tin đồn vớ vẩn kia đi.”

“Không cần đâu, họ thích viết sao cứ để họ viết.” Sư Niệm cười ha hả, “Con không để tâm, con không để tâm chút nào đâu.”

Sư Hạ Dương cảm thấy tức giận, nhưng không biết còn có thể an ủi con gái thế nào.

“Là lỗi của ba.” Sau cùng, anh ta chỉ có thể nói ra một câu như vậy.

Nhưng Sư Niệm bật cười, “Con cảm thấy ba của con là một anh hùng.” Câu này của cô là thật lòng, cho dù không phải lần đầu bị bắt cóc, cô cũng chưa từng thấy oán hận ba mình.

“Dì ơi, Sở Húc Ninh thế nào rồi ạ?” Sư Niệm cuối cùng cũng hỏi.

“Bên đó nói đã không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa, hôm nay cũng tỉnh lại rồi, con không cần lo lắng.” Triệu Uyển Uyển nói, chỉnh lại chăn giúp cô, “Thích nó tới vậy, tại sao không thử cố gắng một lần?”

“Anh ấy, chắc cũng thấy tin tức trên báo rồi.” Sư Niệm nói nhỏ, có lẽ, anh đã tin vào những tin tức kia rồi, bản thân cô như thế này, phải giành lấy thế nào đây, phải cố gắng thế nào đây, tất cả cũng chỉ uổng công mà thôi, cho nên, chi bằng cứ từ bỏ ngay như thế này, lưu lại cho mọi người một chút ký ức tốt đẹp.

Triệu Uyển Uyển thấy Sư Niệm như vậy, vô cùng đau lòng, vươn tay ôm lấy cô, vỗ nhẹ lên lưng cô, “Con bé ngốc này, con xứng đáng được người ta trân trọng.”

Nhưng ngoài Sở Húc Ninh ra, cô không cần sự trân trọng của ai cả.

Sư Hạ Dương nhìn con gái như vậy, làm sao mà không đau lòng cho được, đang định nói gì đó, điện thoại đã kêu lên. Sư Hạ Dương nhìn số điện thoại hiển thị, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.

“Alô...”

“Sư đoàn trưởng, ban nãy bên thành phố B có báo, Sở Húc Ninh xin tư liệu thẩm tra lý lịch của Sư Niệm. Tư liệu thẩm tra lý lịch của Sư Niệm không phải ở bên chỗ anh ạ?” Cảnh vệ của Sư Hạ Dương nói với vẻ khó hiểu, cần tư liệu thẩm tra lý lịch của Sư Niệm, mấy thứ như hộ khẩu gì gì đó ở hết trong tay ba cô ấy mà? Sao còn gọi tới chỗ cảnh vệ vậy.

Sở Húc Ninh cần tư liệu thẩm tra lý lịch của Sư Niệm?

Ngoài việc kết hôn ra, còn việc gì cần tới cái này đâu?

Sư Hạ Dương nhìn Sư Niệm trong phòng bệnh, anh ta cảm thấy, bây giờ anh ta bắt buộc phải đi gặp cậu trai trẻ tên Sở Húc Ninh kia rồi.

Định cưới con gái anh đi như thế hả? Thậm chí, không hỏi qua sự đồng ý của anh ta, làm sao có thể như thế được?

Nhưng, Sở Húc Ninh làm vậy, thực sự nằm ngoài dự tính của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.