Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1836: Chương 1836: Buông tay [2]




Kiều Nhã Nguyễn bế Tiểu Bất Điểm đi xuống bậc thang. Phong Phong vẫn ngồi dưới dất, anh dựa sát trán vào bia mộ.

“Mẹ, ba làm sao thế?” Tiểu Bất Điểm tò mò hỏi.

Kiều Nhã Nguyễn ôm con gái vào xe, nhiệt độ ngoài trời thấp quá, cô sợ bé con sẽ bị lạnh.

“Ba con đang chào tạm biệt cô ấy thôi.” Kiều Nhã Nguyễn thấp giọng trả lời.

Có lẽ cô nên cảm ơn Hạ Lăng, bởi vì có sự xuất hiện của cô ta nên Phong Phong mới có thể thoát ra được.

Bởi vì cô ta nên Phong Phong mới chọn cách đối mặt, sau đó giữ Kỳ Nhu đẹp đẽ nhất lại trong quá khứ.

“Tại sao cô kia lại chỉ có ảnh thôi ạ?” Tiểu Bất Điểm lập tức hóa thân thành mười vạn câu hỏi vì sao.

“Bởi vì cô ấy đã rời khỏi thế giới này để đi đến một thế giới khác rồi. Vậy nên ba con chỉ có thể chào tạm biệt với ảnh của cô ấy thôi!” Kiều Nhã Nguyễn nhẹ nhàng giải thích.

“Cũng giống như ông nội sao ạ?” Tâm trạng của Tiểu Bất Điểm bỗng trầm xuống, bé cúi đầu vặn vặn ngón tay nhỏ của mình.

Ông nội của bé mãi vẫn không về, ai ai cũng nói ông nội của bé đã đi đến một thế giới khác rồi.

Kiều Nhã Nguyễn ôm thân thể nho nhỏ của Tiểu Bất Điểm vào lòng rồi hôn một cái lên đầu bé con: “Ông nội ở một thế giới khác vẫn dõi theo Tiểu Bất Điểm, vẫn bảo vệ Tiểu Bất Điểm mà.”

Tiểu Bất Điểm bắt đầu khóc hu hu, cái đầu nhỏ chôn chặt trong lòng Kiều Nhã Nguyễn.

Kiều Nhã Nguyễn ôm con gái rồi ngẩng đầu nhìn ra phía xa xa. Anh ấy vẫn chưa quay lại.

Phong Phong tựa bên cạnh bia mộ, trong đầu anh đang lặp lại tất cả những ký ức từ khi gặp An Kỳ Nhu lại một lượt.

“Nhu Nhu, trước đây anh chọn làm diễn viên chính là vì muốn trốn tránh cuộc đời mình! Anh đi diễn cuộc đời của người khác thế nhưng lại trốn tránh cuộc đời của bản thân. Thậm chí anh còn đang trốn tránh cả hai mẹ con họ!” Phong Phong khẽ thì thầm: “Chắc anh khiến em thất vọng lắm nhỉ.”

Cơn gió thổi qua khuôn mặt của anh ta, mang đi cảm giác ấm áp trên đó.

Phong Phong nhắm mắt lại để cảm nhận cảm giác này, nó giống như hơi ấm trên tay Kỳ Nhu vậy.

Thân hình mờ ảo của một cô gái mặc chiếc váy liền màu trắng tinh xuất hiện trước mắt anh ta. Đó là bộ váy An Kỳ Nhu thích nhất.

Cô gái từ từ ngồi xuống, hai tay ôm lấy khuôn mặt của Phong Phong, khóe môi của cô cong cong giống như nụ cười của cô gái trong bức ảnh trên bia mộ.

“Phong Phong, anh nên buông tay từ lâu rồi mới phải! Quên em rồi anh mới có thể thực sự hạnh phúc được!”

Cô dịu dàng nói, thế rồi thân ảnh mờ ảo từ từ biến mất dưới ánh mặt trời.

Phong Phong đột ngột mở mắt ra, trước mắt anh chỉ là ánh mặt trời chói mắt.

Phong Phong đưa những ngón tay thon dài của mình lướt qua má Kỳ Nhu, khóe môi của anh khẽ cong lên, cuối cùng không cần phải ôm lấy quá khứ kia nữa rồi.

Phong Phong đứng dậy chỉnh lại quần áo của mình, mắt anh ánh lên sự kiên định.

Phong Phong xoay người rồi nhanh chóng rời đi, nơi đây chỉ còn lại quá khứ của anh mà thôi.

Kiều Nhã Nguyễn ở bên dưới dỗ con gái ngủ vì khóc mệt. Cô đứng tựa bên xe nhìn người đàn ông đang bước xuống.

Phong Phong vừa xuống đến nơi liền ôm chặt lấy Kiều Nhã Nguyễn, rất chặt, như thể anh chỉ hận không để hòa cô vào trong xương cốt của mình vậy.

Kiều Nhã Nguyễn bị Phong Phong ôm phát đau thế nhưng lại không nói gì, trái lại cô còn vòng tay ôm lại Phong Phong.

Phong Phong khẽ thì thầm bên tai cô: “Từ nay về sau anh chỉ có hai mẹ con em thôi!”

Cô và con gái chính là cả thế giới của anh.

Kiều Nhã Nguyễn nắm chặt bàn tay của mình, ánh mắt hướng về bia mộ phía xa xa, tựa như cô đang trông thấy cô gái năm xưa từng bảo cô đừng sợ vậy.

Từ nay về sau cô cũng chỉ có hai người họ mà thôi.

Chị Kỳ Nhu, con đường sau này hãy để em thay chị đi cùng anh ấy. Em sẽ bước tiếp cùng anh ấy đến mãi về sau.

“Chắc kẻ kia không ngờ tới việc dùng An Kỳ Nhu giả mạo lại thành ra giúp anh thế này đâu nhỉ.” Kiều Nhã Nguyễn ghé vào tai Phong Phong nhỏ giọng nói. Cô liếc mắt nhìn chiếc BMW màu đen đang rời đi, khẽ mỉm cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.