Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1835: Chương 1835: Buông tay [1]




Phong Phong lái xe lên đường quốc lộ.

“Nghĩa trang.” Phong Phong vẫn nhìn thẳng về phía trước, anh chậm rãi nói.

Kiều Nhã Nguyễn nghe được hai chữ này thì lập tức quay đầu nhìn Phong Phong: “Nghĩa trang?”

Phong Phong gật đầu nhưng cũng không nói gì thêm nữa.

Họ đến viếng mộ, là mộ của An Kỳ Nhu.

Hiện tại không phải là thời điểm tảo mộ, cho nên nghĩa trang có rất ít người.

Sau khi Phong Phong dừng xe lại liền bế Tiểu Bất Điểm xuống. Kiều Nhã Nguyễn chần chừ một lúc rồi cũng mở xe đi xuống theo.

Đây là lần đầu tiên cô với Phong Phong cùng nhau đến thăm An Kỳ Nhu.

Trước đây cả hai người bọn họ đều cố gắng tránh nhau.

Kiều Nhã Nguyễn theo bản năng đi lùi về phía sau một chút, thế nhưng Phong Phong lại đột nhiên nắm lấy tay cô.

Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu, muốn rụt tay lại.

Trước mộ An Kỳ Nhu cô không dám nắm tay Phong Phong, thậm chí còn không dám xuất hiện cùng lúc.

Việc này sẽ khiến cô cảm thấy có lỗi với An Kỳ Nhu.

Phong Phong đan chặt bàn tay của hai người họ với nhau không cho cô tránh đi.

“Đã nhiều năm như vậy rồi, rốt cuộc người không dám đối mặt là anh hay em đây?” Phong Phong đột nhiên quay đầu lại rồi nhìn thẳng vào mắt của cô.

Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Phong Phong vừa có chút ý cười lại vừa có chút bất đắc dĩ.

Kỳ thực là cả hai người bọn họ đều không thể đối mặt.

Nếu như Hạ Lăng không xuất hiện thì cả đời này hai người họ sẽ tự lừa mình dối người mà chôn nó sâu trong lòng, không dám đối mặt, để thi thoảng nó sẽ đâm hai người họ một cái.

Thế nhưng Hạ Lăng đã xuất hiện thì đồng nghĩa với việc bọn họ phải đối mặt với chuyện này.

Mở toang vết sẹo đó ra rồi mới khâu lại, như vậy thì mới có thể rút cái gai ở trong đó ra được.

Bước lên những bậc thang, Kiều Nhã Nguyễn thấy ngôi mộ ngày càng gần thì sự khẩn trương trong lòng lại từ từ buông lỏng.

Mộ của An Kỳ Nhu lúc nào cũng rất sạch sẽ, cũng giống như bức ảnh một cô gái đang cười rực rỡ trên bia vậy.

Phong Phong đặt Tiểu Bất Điểm xuống rồi ngồi xổm trước bia mộ.

Tiểu Bất Điểm chớp chớp mắt nhìn bức ảnh trên bia rồi lại ngẩng đầu nhìn Kiều Nhã Nguyễn. Cô này trông giống cô vừa rồi thật đấy.

Phong Phong đưa tay vuốt ve bức ảnh chụp, ngay cả đầu ngón tay của anh cũng toát lên sự dịu dàng.

Cô gái trong tấm ảnh cười rất tươi, ngay cả giữa đôi lông mày cũng mang theo ý cười ấm áp.

“Nhu Nhu, cũng đến lúc phải từ biệt rồi đúng không?” Phong Phong thấp giọng nói: “Tất cả các ký ức chỉ đến đây là dừng thôi. Bởi vì anh biết trong tương lai sẽ có người dùng khuôn mặt của em làm những chuyện xấu xa, vậy nên hãy để ký ức dừng lại tại đây thôi nhé!” Giọng Phong Phong càng trầm xuống. Tất cả những ký ức anh có về gương mặt của An Kỳ Nhu là những ký ức đẹp đẽ nhất, chúng sẽ dừng lại hết vào ngay thời khắc này.

Cô gái trong hình vẫn cười rực rỡ như trước.

Kiều Nhã Nguyễn ngồi xổm xuống nhìn Phong Phong đang ngồi trên mặt đất.

Phong Phong lật tay ngược lại nắm lấy bàn tay của cô, nói: “Nhu Nhu, đứa bé mà em cứu năm đó đã trưởng thành rồi. Hơn nữa cô bé ấy chính là người mà anh muốn nắm tay đi suốt cuộc đời này!”

Đây không phải là lần đầu tiên Kiều Nhã Nguyễn tới thăm An Kỳ Nhu, thế nhưng lại là lần đầu tiên Phong Phong giới thiệu cô với chị ấy.

Một tay của Phong Phong kéo Tiểu Bất Điểm vào lòng mình rồi nói: “Nhu Nhu, chúng ta đã từng nói với nhau rằng nhất định phải có một đứa con gái trong tương lai, một cô con gái giống anh. Hiện tại anh và Kiều Nhã Nguyễn đã thực hiện lời hứa đó rồi!”

Tiểu Bất Điểm vẫn chẳng hiểu ra sao, bé nhìn cô gái trong bức hình rồi lại quay đầu nhìn ba mẹ.

“Cô này nhìn dịu dàng hơn cái cô hồi nãy!” Tiểu Bất Điểm nhỏ giọng nói.

Kiều Nhã Nguyễn đưa tay xoa đầu con gái. Đôi mắt của trẻ con là đôi mắt sắc bén nhất, bởi vì tụi nhỏ nhìn cái gì cũng rõ ràng cả.

“Em dẫn con vào xe chờ anh.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi nhìn thoáng qua bia mộ một lần nữa, sau đó mới ôm Tiểu Bất Điểm đứng dậy.

Phong Phong đến để chào tạm biệt, cũng chỉ mình anh mới có thể làm được thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.