Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1834: Chương 1834: Hạ lăng trả đũa [5]




Cảnh tượng bất ngờ này khiến cả đám phóng viên đều giật mình. Bọn họ gần như mất hết cả khả năng nói chuyện.

Kiều Nhã Nguyễn từ từ bước lại gần người con gái đang trong trạng thái thảm hại kia, sau đó cô ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Cô không ngờ tôi sẽ ra tay ngay trước mắt mọi người đúng không? Cũng giống như tôi không ngờ được rằng một người lại có thể đê tiện đến mức này! Nếu muốn Hoa Sơn luận tiện thì cô còn chẳng đáng làm đối thủ của tôi đâu!”

Hạ Lăng ôm lấy bụng mình. Cô ta quả thật không ngờ Kiều Nhã Nguyễn lại ngoan độc đến như vậy, đến mức hoàn toàn không thèm để ý ánh mắt của người khác.

Hạ Lăng vốn đang nhìn Kiều Nhã Nguyễn, thế nhưng một giây sau cô ta lại nhìn về phía Phong Phong với khuôn mặt tái nhợt: “Phong Phong! Tôi chỉ là fan hâm mộ của anh thôi mà! Tôi bỏ cả những công việc có lương cao cũng chỉ vì muốn làm trợ lý cho anh! Lẽ nào tôi làm vậy là sai sao?”

Giọng nói của Hạ Lăng vốn đã dễ nghe, lúc này cô ta còn cố tình kéo dài giọng ra khiến người nghe vào đều cảm thấy cô ta đáng thương vô cùng.

Kiều Nhã Nguyễn âm thầm phỉ nhổ con nhỏ này, quả nhiên là một tay thao túng thị phi cừ khôi. Nếu bây giờ trong tay cô mà có một con dao giải phẫu thì nhất định Kiều Nhã Nguyễn sẽ lóc gương mặt này xuống.

Một tay Phong Phong đè đầu của Tiểu Bất Điểm xuống, mắt vẫn nhìn cô gái đang nửa nằm nửa ngồi trên đất.

Hạ Lăng mím môi, mỗi một động tác của cô ta đều là những động tác quen thuộc của Kỳ Nhu năm đó.

Kiều Nhã Nguyễn đứng dậy rồi quay đầu nhìn Phong Phong, dường như cô đang chờ xem hành động tiếp theo của anh.

Tiểu Bất Điểm ngẩng đầu lên, bởi vì ba bé ôm chặt quá nên hơi đau.

“Mẹ!” Tiểu Bất Điểm bất ngờ kêu lên.

Phong Phong hoàn hồn. Anh thu lại vẻ rã rời trong mắt rồi nhìn vào Kiều Nhã Nguyễn đang chờ anh.

“Theo cách nói của cô, vậy chẳng lẽ tôi không có quyền chọn trợ lý cho mình à?” Phong Phong lên tiếng, giọng nói đã đanh lại: “Tôi quý trọng từng fan hâm mộ của tôi, thế nhưng điều đó không có nghĩa là các người có thể lợi dụng điểm đó để làm khó dễ tôi! Hơn nữa, có một fan hâm mộ như cô chính là bi kịch của tôi!” Phong Phong nói rồi đưa tay về phía Kiều Nhã Nguyễn.

Kiều Nhã Nguyễn mỉm cười bước tới, cô cũng đưa tay ra nắm chặt lấy tay Phong Phong.

Phong Phong cúi đầu nhìn cô gái đang nằm trên mặt đất: “Đừng tỏ vẻ đạo đức với bất cứ ai, bản thân cô cũng chẳng phải kẻ yếu đuối, nhu nhược gì đâu!” Phong Phong nói rồi nhìn về phía các phóng viên: “Còn có các người nữa, các người dùng góc độ đồng tình với kẻ yếu mà viết ba cái thứ lăng nhăng chính là không có mắt, thậm chí còn khiến người ta có cảm giác buồn nôn nữa đấy biết không hả!” Phong Phong nói rồi dứt khoát kéo vợ con mình rời đi.

Phong Phong tới giống như một cơn gió, đi cũng giống một làn gió thổi qua, cái để lại chỉ là một Hạ Lăng đang nằm trên mặt đất.

Một tay của cô ta chống trên mặt đất còn một tay sờ lên khuôn mặt của mình.

“Phong Phong! Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy? Sao anh có thể như vậy được hả?” Hạ Lăng khẽ lẩm bẩm, giọng nói của cô ta chứa đầy sự lạnh lẽo: “Kiều Nhã Nguyễn! Mày chiếm lấy hạnh phúc của người khác, sớm muộn gì mày cũng phải trả lại thôi!”

Ra khỏi tiệm cafe, Phong Phong để hai mẹ con Kiều Nhã Nguyễn ngồi vào xe trước khi các phóng viên kịp xông ra, sau đó khởi động xe. Một chuỗi hành động vô cùng lưu loát, hoàn toàn không có bất cứ sơ sẩy gì.

Kiều Nhã Nguyễn chỉ liếc mắt nhìn Phong Phong một lần rồi quay đi, ánh mắt của cô vẫn chăm chăm hướng ra ngoài.

Cô biết đây là lần đầu tiên hai người họ đối đầu Hạ Lăng một cách trực diện, thực ra là đối đầu với An Kỳ Nhu.

Phong Phong nói cô không nên đánh vào mặt.

Kiều Nhã Nguyễn biết anh vẫn còn để tâm.

Chỉ là anh phân biệt rõ ràng gương mặt này với người đó không phải là một người, thế thôi.

Bầu không khí trong xe lúc này có chút kỳ quái. Tiểu Bất Điểm ngồi đằng sau cũng không dám nói gì cho nên chỉ có thể tự nghịch ngón tay của mình.

“Đi đâu đây?” Kiều Nhã Nguyễn bỗng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.