Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 240: Chương 240: Chỉ tiếc người kia tên viên giai di




Sau khi tới bệnh viện, Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối xuống xe đi thẳng, Thủy An Lạc vừa mới mở cửa thì người kia đã sớm bước tới cổng lớn luôn rồi.

Bàn tay Thủy An Lạc đặt trên cửa xe không nhịn được mà siết chặt, cố gắng hít sâu một hơi đè nén nỗi đau trong lòng lại, sau đó mới bước xuống.

Lần này Viên Giai Di bị bỏng trên diện rộng, hầu như cả chân đều bị bỏng.

Lúc Thủy An Lạc đi vào liền nghe thấy tiếng khóc của người giúp việc, hình như trong lúc bà ấy đang giặt quần áo thì Viên Giai Di lại muốn uống nước, không ngờ mặt bàn cao quá, lúc cô ta giơ tay lên lấy lại không nắm chắc, cho nên cả bình nước sôi đổ hết lên đùi. Nghĩ tới cảnh đó thôi, Thủy An Lạc cũng thấy rát hết cả chân, nước vừa mới đun sôi sùng sục lại bị đổ hết lên đùi, đó sẽ là cảm giác đau đớn đến thế nào đây?

Mặt Sở Ninh Dực tái mét, Tiểu Bảo Bối hình như cũng cảm nhận được sự khó chịu của ba mình, cho nên cũng chỉ ngáp một cái rồi ngoan ngoãn dựa vào lòng ba.

Viên Giai Di vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu chưa ra. Thủy An Lạc từ từ tiến đến bên cạnh Sở Ninh Dực, đưa tay ôm lấy Tiểu Bảo Bối, “Thằng bé buồn ngủ rồi, để tôi bế cho.” Giọng nói của cô bình thản, yên ả tựa như mặt nước không chút gợn sóng.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn, thấy Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối khỏi lòng mình, vẻ mặt hờ hững của cô bỗng khiến anh thấy phiền muộn.

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối ngồi xuống băng ghế dài bên cạnh, nhẹ nhàng dỗ cho bé con ngủ.

“Thủy An Lạc...” Sở Ninh Dực đang định nói gì đó thì cửa phòng cấp cứu được mở ra.

Lúc này Viên Giai Di vẫn chưa tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt như một tờ giấy.

Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn, đầu mũi nồng nặc mùi thuốc bỏng. Thứ mùi này nhanh chóng theo không khí tràn vào phổi, dâng lên cảm giác nóng rực. Bởi vì cô để ý thấy bàn tay duỗi bên người của Sở Ninh Dực đang siết chặt lại, anh đang căng thẳng, căng thẳng đến mức không thể khống chế nổi nữa. Vậy nên, Viên Giai Di đối với anh, vẫn là một nhân vật quan trọng không thể thay thế được.

“Bỏng cấp độ ba, chắc chắn sẽ để lại sẹo, nhưng Sở tổng cũng không cần phải quá lo lắng, hiện giờ công nghệ phát triển, kể cả có sẹo cũng có thể xóa được.” Bác sĩ tháo khẩu trang nói.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn đôi chân quấn đầy băng của Viên Giai Di, phần da hở ra có thể thấy rõ được đang bị đỏ tấy lên, trông có hơi kinh khủng.

Trong mắt Sở Ninh Dực lúc này như hiện lên một biển lửa, hai tay không kìm được siết chặt lại.

[”Ninh Dực, đi đi!!!]

Trong cơn hỏa hoạn đang tàn sát bừa bãi khắp nơi, người đàn ông đó máu me đầy mặt, hai chân ông ta bị ngọn lửa cắn nuốt không chút lưu tình. Người bị đẩy ra ngoài còn chưa kịp quay đầu lại, ngọn lửa đã nhanh chóng lan tới. Khi anh bị người ta kéo đi, đập vào mắt anh lúc đó chỉ còn là ánh lửa ngút trời và thân thể cháy xém của người đàn ông kia.

Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đang ngủ say, nhìn Sở Ninh Dực vẫn căng cứng người đứng đó cho dù Viên Giai Di đã được đưa đi, anh ấy lo lắng cho Viên Giai Di đến vậy sao?

Thủy An Lạc đứng dậy bước tới, cẩn thận vỗ lên vai anh: “Sở Ninh Dực? Sở Ninh Dực?”

Sở Ninh Dực bỗng giật nảy mình lên, khiến Thủy An Lạc không khỏi giật mình theo, không kìm được mà ôm Tiểu Bảo Bối lùi lại phía sau.

Trong lòng không tránh khỏi một trận thê lương, quả nhiên chỉ có một người có thể biến anh thành như vậy, nhưng đáng tiếc người đó lại tên là Viên Giai Di.

Sở Ninh Dực định thần lại, nắm tay lại mới phát hiện lòng bàn tay mình lúc này đã thấm đẫm mồ hôi. Anh lại nhớ đến chuyện đó nữa rồi, dù đã bao năm qua đi, anh vẫn không thể nào quên đi được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.