Thủy An Lạc bại trận trong chớp mắt, đại ca anh thắng rồi, anh thực sự thắng rồi được chưa?
Thím Vu ở trong bếp cười sằng sặc, cười đến chảy cả nước mắt, quả nhiên mỗi khi thiếu gia ở bên thiếu phu nhân thì đều đáng yêu hơn nhiều.
Thủy An Lạc cuối cùng cũng ăn xong bữa tối trong cơn nghẹn uất. Còn Tiểu Bảo Bối từ đầu đến cuối thì cứ tủm tỉm cười, dường như không hề hay biết mẹ mình bị bắt nạt là một chuyện xấu.
Sau bữa cơm, Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đi tắm. Cái bệnh sạch sẽ của thằng nhóc này tuyệt đối là được di truyền từ ba nó, trước khi đi ngủ ngày nào cũng phải tắm, nếu không sẽ quấy mãi không thôi.
Sở Ninh Dực vào phòng làm việc xử lý nốt chuyện công việc, sau đó mới đến phòng Thủy An Lạc.
“Gọi mẹ đi, gọi mẹ đi nào!” Thủy An Lạc không ngại phiền phức vẫn ra sức dạy cậu bé ngốc nhà mình học nói, nhưng Tiểu Bảo Bối chỉ trưng một gương mặt cười ngơ ngẩn ra cho cô xem.
“Ngu ngốc.” Thủy An Lạc hừ một tiếng, nhấc bé con ra khỏi bồn nước.
Sở Ninh Dực đang định đi vào thì di động trên giường của cô đột nhiên vang lên.
Thủy An Lạc đang bận lau người cho Tiểu Bảo Bối, nghe thấy tiếng chuông liền ôm cậu nhóc ra khỏi phòng tắm, đáng tiếc di động của cô đã bị người khác cầm lên mất rồi.
Sở Ninh Dực sau khi nghe bên kia nói xong liền nhíu chặt lông mày lại. Thủy An Lạc vốn đang có ý kiến chuyện anh nghe điện thoại của mình, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của anh thì cũng hơi sợ.
Sau khi cúp máy, Sở Ninh Dực quay lại nhìn Thủy An Lạc, “Giai Di ở nhà bị bỏng nước sôi, giờ đang ở bệnh viện.”
Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực nói xong liền quay người rời đi thì đứng đực ra đó.
Viên Giai Di bị bỏng?
Nhưng... sao lại gọi điện cho cô?
Nếu như cô ta thực sự giống như mẹ chồng nói thì thời điểm này chẳng phải là thời cơ tốt nhất để cầu xin sự an ủi từ Sở Ninh Dực hay sao?
Đầu Thủy An Lạc to ra, sao cô chẳng hiểu gì hết thế này.
“Còn ngẩn ra đó làm gì? Đi thôi!” Sở Ninh Dực lại xuất hiện ở cửa phòng Thủy An Lạc, có điều lần này đã thay xong quần áo.
Thủy An Lạc chửi thầm một tiếng, té ra là ông nội này đi thay quần áo. Cô còn tưởng anh ta nghe thấy chuyện Viên Giai Di gặp tai nạn liền phóng ra ngoài trước luôn rồi chứ? Đúng là đỏm dáng, cho dù ra khỏi cửa thôi cũng không quên thay đồ.
Thủy An Lạc nhanh chóng thay quần áo, tiện thể thay luôn cho Tiểu Bảo Bối. Cô tính mang vị tổ tông này theo cùng, nếu không thì trước khi ngủ kiểu gì cu cậu cũng quấy ầm ĩ lên cho mà xem.
Thủy An Lạc bước ra khỏi phòng, Sở Ninh Dực liền đưa tay ra đón lấy Tiểu Bảo Bối.
Thủy An Lạc nhìn bàn tay trống rỗng, lại nhìn người đàn ông đang ôm Tiểu Bảo Bối bước phía trước.
Anh nói, Thủy An Lạc có một lá bùa lớn nhất.
Lá bùa đó chính là đứa con trai này.
Thủy An Lạc lắc mạnh đầu, cố gắng xua đi nỗi xót xa trong lòng, sau đó liền bước vội theo anh.
Trên đường tới bệnh viện, Sở Ninh Dực vẫn một mực dỗ dành Tiểu Bảo Bối. Thủy An Lạc thì nhìn ngón tay anh. Cô nhớ hồi năm hai, Kiều Nhã Nguyễn rất thích tâm lý học và ôm rất nhiều sách tâm lý về ký túc xá, cô cũng từng xem qua một quyển.
Khi một người đang căng thẳng, ngón tay của anh ta thường sẽ tiết lộ ra điều đó.
Thủy An Lạc nhìn bàn tay đang đỡ lấy cơ thể Tiểu Bảo Bối của anh, ngón tay thon dài trắng bóc, khớp xương rõ ràng khiến người ta nhìn mà chỉ muốn ngắm nghía thưởng thức.
Nhưng, cô lại thấy khớp tay của anh vẫn giữ nguyên như thế, hơn mười phút rồi mà cũng không thay đổi.
Cho nên, không thể phủ nhận, Sở Ninh Dực đang căng thẳng.
Vì Viên Giai Di nên anh đang căng thẳng.
Thủy An Lạc ép mình dời mắt đi. Cô chống cằm nhìn ánh đèn điện bên ngoài, cho dù Sở Ninh Dực có ngụy trang tốt đến thế nào thì vẫn có những chi tiết bán đứng anh.