Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 520: Chương 520: Chơi cả rung máy bay á?




Ai quy định lớn thì là sai?

Sở Ninh Dực ôm chặt cô vào lòng, một Thủy An Lạc như thế này mới là lý do khiến anh yêu cô.

“Ngủ một lát đi, còn lâu mới đến!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, nhưng vẫn ôm cô không buông.

“Cứ thế này mà ngủ á?” Thủy An Lạc cười híp mắt nói.

Sở Ninh Dực nhướng mày, sau đó cúi đầu đòi hỏi cô một nụ hôn sâu, mãi cho đến khi anh dường như sắp cướp hết toàn bộ hô hấp của cô rồi mới chịu buông ra, nhưng vẫn không chịu để cô về chỗ ngồi mà tựa trán vào trán cô: “Còn muốn thế nào nữa? Hay đổi cách ngủ khác nhé?”

Sở Ninh Dực cười cười nói, giọng điệu vừa mờ ám vừa nhiệt tình.

Thủy An Lạc vội vòng tay ôm lấy cổ của anh, sau đó vùi đầu vào ngực anh không cho anh trông thấy khuôn mặt đang đỏ như gấc của mình, buồn bực cười nói, “Đồ háo sắc.”

“Mau ngủ đi, trên máy bay bọn mình không chơi rung lắc gì được đâu.” Sở Ninh Dực ôm cô thật chặt, vẫn tiếp tục thủ thỉ với cô mấy lời nói mờ ám kia.

“A a a... em ngủ rồi, ngủ rồi!” Thủy An Lạc kêu lên, cái đầu nhỏ chôn càng thêm sâu.

Rung lắc trên máy bay á?

Sở tổng, anh giỏi quá rồi đấy!

Sở Ninh Dực ôm lấy Thủy An Lạc rồi nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô, nhìn cô từ từ chìm vào giấc ngủ, thỉnh thoảng lại hôn một cái lên gương mặt nhỏ nhắn của cô.

Ai quy định lớn rồi thì chiếm được lợi thế hơn; Ai quy định nhỏ tuổi thì không hiểu chuyện chứ.

Cô gái của anh chưa từng cảm thấy anh là người được lợi. Cô gái của anh cũng không phải là người không hiểu chuyện.

Thủy An Lạc ngủ bao lâu thì Sở Ninh Dực ôm cô bấy lâu, cho dù cánh tay đã mỏi đến tê cứng nhưng anh vẫn nhất quyết không buông cô ra.

Thủy An Lạc ngủ đến nửa đêm thì tỉnh lại, bên ngoài cửa sổ là một mảng đen nhánh. Cô nặng nề nâng mí mắt lên thì thứ đầu tiên đập vào mắt chính là gương mặt của Sở Ninh Dực vẫn đang cúi xuống nhìn mình.

“Tỉnh rồi à?” Sở Ninh Dực khẽ nói, sau đó lại hôn xuống đôi môi mà anh hôn mãi vẫn không thấy đủ kia.

Thủy An Lạc hơi rụt cổ một chút tránh khỏi nụ hôn của anh: “Em ngủ bao lâu rồi?”

Giọng nói lúc vừa mới tỉnh ngủ của Thủy An Lạc mang theo cảm giác mềm mại dễ chịu.

“Bốn tiếng thôi.” Sở Ninh Dực cứ mải nhìn cô suốt, vậy nên hoàn toàn không để ý đến thời gian.

Thủy An Lạc ngáp một cái rồi ngồi dậy khỏi lòng của anh, sau đó lại tiếp tục ngẩn người. Mới bốn tiếng trôi qua, thế có nghĩa là vẫn còn phải bay vài tiếng nữa.

Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn Tiểu Bảo Bối còn đang ngủ say sưa, thằng nhóc này hôm nay ngủ giỏi ghê đấy.

Sở tổng tính toán cũng hay thật, thời gian máy bay cất cánh là bảy rưỡi tối, vừa đúng khoảng thời gian đi ngủ của Tiểu Bảo Bối, cho nên có thể tránh việc cu cậu quấy trên máy bay vì bị chán.

Có điều lúc Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn Tiểu Bảo Bối thì lại thấy Sở Ninh Dực đang lẳng lặng xoa bóp cánh tay, Thủy An Lạc giật mình một cái rồi lập tức nhảy xuống khỏi người anh: “Em, em đè anh à?”

Sở Ninh Dực nhìn cô đứng dậy, còn cả cái mặt vô tội của cô nữa, anh thật sự muốn hỏi không phải em đè thì chẳng lẽ ma nó đè chắc.

Thủy An Lạc ngồi thụp xuống rồi kéo tay Sở Ninh Dực tới, một tay nắm lấy bàn tay của anh còn một tay đè lên huyệt hổ khẩu, sau đó cô để cánh tay của Sở Ninh Dực rũ xuống thẳng tắp rồi ra sức mà ấn lên huyệt hổ khẩu, vừa ấn còn vừa đắc ý nói: “Thế nào, anh thấy đỡ hơn chưa? Trước kia ba em toàn ôm em ngủ cả đêm, cho nên em...” Thanh âm kích động của Thủy An Lạc từ từ nhỏ dần rồi biến mất, đến cuối câu thì hoàn toàn chẳng nghe thấy gì nữa.

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô gái đang thả lỏng cánh tay cho mình, anh đưa tay lên xoa đầu an ủi cô.

Thủy An Lạc giúp anh bấm huyệt rất lâu, sau đó khịt mũi một cái, rồi lại tươi cười nhìn anh: “Thế nào rồi, thấy khá hơn chưa?”

“Ừ, ổn hơn nhiều rồi.” Sở Ninh Dực kéo cô đứng dậy, “Nếu trường em có thi môn này thì chắc em có thể qua môn được đấy.” <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.