Sở Ninh Dực từ từ khép tờ báo lại rồi đặt sang một bên.
Ngón tay của Thủy An Lạc khẽ gõ xuống mặt bàn, dường như sợ sẽ quấy rầy anh đọc báo.
Sở Ninh Dực đưa tay ra xoa đầu cô một cái: “Không phải em muốn nói chuyện phiếm sao?”
Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn anh, xong bĩu môi một cái: “Có phải là anh cảm thấy em rất trẻ con, cho nên không muốn nói chuyện với em đúng không?”
Đây chính là vấn đề cô vẫn suy nghĩ từ nãy đến giờ. Anh đã hơn ba mươi tuổi, còn cô mới chỉ là cô gái hơn hai mươi mà thôi, ba tuổi đã là một khoảng cách lớn, thế mà giữa hai người họ lại có tận mấy cái khoảng cách lớn như vậy.
Sở Ninh Dực cau mày: “Em nói nhăng nói cuội cái gì thế, anh chỉ cảm thấy giữa chúng ta không cần thiết phải nhắc tới anh ta thôi mà.”
“Nhưng thân là một người quen biết, em hỏi câu đó cũng đâu có vấn đề gì đâu. Tại anh nghĩ phức tạp lên đấy chứ.” Thủy An Lạc bất mãn nói.
“Lúc trước là ai ngay tới cái tên của Viên Giai Di cũng không cho anh nhắc tới hả?” Sở Ninh Dực nhướng mày.
“Em...” Thủy An Lạc nhất thời không có lời nào để cãi lại cả.
“Sao nào, giờ thì giống nhau chưa?” Sở Ninh Dực cười lạnh.
Thủy An Lạc cười trừ, đứng dậy chạy tới chỗ anh, rồi ngồi thẳng xuống đùi, đưa tay ôm lấy cổ anh: “Nhưng em với anh ấy trong sạch mà.”
“Thế chẳng lẽ anh với Viên Giai Di không trong sạch à?” Lời này của Sở Ninh Dực đã có mùi nguy hiểm.
Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật, mỗi một câu nói của Sở Tổng đều có thể giết cô không toàn thây.
Thủy An Lạc giơ một tay lên rồi nghiêm túc nói: “Em thề, em thật sự chỉ xuất phát từ suy nghĩ của một đứa em khóa dưới thôi.”
“Vậy còn anh cũng chỉ xuất phát từ lòng báo ơn thôi thì sao.” Sở Ninh Dực tiếp tục hầm hừ, nhưng vòng tay ôm cô lại chẳng hề lơi lỏng.
Thủy An Lạc thu tay lại rồi ra sức lắc lắc cổ anh: “Được, vậy nói qua chuyện khác! Mẹ anh nói với em là, Sở gia không giống như vẻ bề ngoài, thế rốt cuộc là thế nào?”
Sở Ninh Dực đưa tay nắm lấy cổ tay của Thủy An Lạc để ngăn lại mấy hành động dở hơi này của cô lại. Nói thật, anh không thích những hành động quá mức cởi mở, nhưng mà đây là bà xã nhà mình mà, bà xã nhỏ tuổi hơn mình nhiều như thế nên anh đành phải theo cô thôi.
“Sở gia?” Sở Ninh Dực chậm rãi lên tiếng: “Sở gia có cái gì?”
“Em cũng có biết đâu, nhưng em cứ có cảm giác bà ấy nói chuyện thần bí sao ấy!” Thủy An Lạc thấy đôi lông mày của anh hơi nhíu lại, cô liền rụt người lại một cái rồi đàng hoàng hơn.
“Sở gia không có gì thần bí cả, nếu có cái gọi là thần bí thì chỉ có quãng thời gian phát triển mấy năm gần đây thôi, nhưng đó cũng là nhờ năng lực của ba chồng em và chồng em, không có gì thần bí hết!” Sở Ninh Dực nhướng mày nói.
“Í... Anh có thể không tự luyến như thế được không?”
“Đây là sự thật!” Sở Ninh Dực nói với vẻ rất chi là vô tội.
Thủy An Lạc hơi giật giật khóe miệng, làm màu mà không sợ sét đánh chính là Sở tổng, cô phục rồi!
“Lầm bà lầm bầm cái gì đấy hả?”” Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô gái đang bĩu môi lẩm nhẩm, thế là cắn luôn vào môi cô một cái.
Thủy An Lạc quả quyết lắc đầu rồi cười híp mắt nói: “Em nói anh Sở thật là đẹp trai, đẹp trai nhất vũ trụ này luôn.”
“Nói linh ta linh tinh.”
“Quả nhiên là có khác biệt mà!” Thủy An Lạc thở dài.
Sở Ninh Dực hơi ngừng lại một chút, có hơi đờ ra.
Quả thật là anh hơn cô khá nhiều tuổi, thế nên anh không hiểu những suy nghĩ và hành động lúc này của cô, càng không hiểu được sở thích của cô.
Sở Ninh Dực nghĩ rồi đưa tay ôm chặt cô vào lòng: “Em hối hận à?”
“Còn lâu đi.” Thủy An Lạc lập tức trả lời, sau đó cô ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực: “Em nói cho anh biết, giờ anh có hối hận cũng đã muộn rồi!” Chỉ vì muốn muốn thú nhận mối tình này mà cái mạng nhỏ này của cô suýt mất hai lần rồi, làm sao có thể hối hận được chứ.
“Anh lớn hơn em nhiều tuổi lắm!” Sở Ninh Dực nói thật lòng.
“Trùng hợp ghê, em cũng nhỏ hơn anh nhiều tuổi lắm.” Thủy An Lạc cười tít mắt nói. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->