Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 796: Chương 796: Chuyện ngoài ý muốn ở sân bay [2]




“Tôi ở lại thành phố A cũng chỉ vì ở nơi này có bà ấy, nhưng giờ chắc là tôi nên đi rồi.” Mặc Doãn khẽ trả lời, đồng thời cũng đem tài liệu cầm trong tay đẩy về phía Sở Ninh Dực: “Thấp hơn giá thị trường ba mươi phần trăm, ký đi, Mặc Thị sẽ là của cậu!”

Sở Ninh Dực hơi cúi đầu nhìn tập hồ sơ trên bàn, nhưng không hề đưa tay cầm lấy.

“Dù sao thì bà ta cũng là vợ của ông, tại sao phải giết bà ta?” Sở Ninh Dực tựa lưng vào sofa. Tiểu Bảo Bối thì cúi đầu mải nghịch ngón tay của mình đến quên cả trời đất.

“Vợ của tôi chỉ có một mình cô cậu mà thôi!” Mặc Doãn dửng dưng trả lời. Ông ta khẽ nhấp một ngụm trà: “Còn về phần tại sao lại giết ả đàn bà khốn khiếp đó, chắc có lẽ vì tôi muốn giấu đi sự ngu muội của mình chăng.”

Che giấu sự ngu muội của bản thân khi bị lừa suốt nhiều năm qua. Che giấu sự ngu muội của bản thân khi đã hại chết người mà ông ta yêu nhất.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó à, một vòng thế giới, đưa cô của cậu đi xem thế giới bên ngoài thế nào. Ở trong nước thì hẳn là ông ta đã giúp cô của cậu ngắm đủ rồi.” Mặc Doãn nói xong nhẹ nhàng đặt chiếc tách trong tay mình xuống, sau đó ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực: “Trong mắt cậu, có phải cuộc đời tôi giống một câu chuyện cười lắm đúng không.”

“Phải.” Sở Ninh Dực không chút khách khí nói thẳng.

Mặc Doãn cũng không tức giận mà còn mỉm cười: “Năm đó ba của cậu có thừa khả năng thu mua Mặc Thị, nhưng ông ấy lại vì em gái của mình mà bỏ qua nó. Nhưng những điều này không phải là những điều mà tôi muốn. Hôm nay trao Mặc Thị cho cậu, cũng chỉ coi như là hoàn thành chuyện còn dang dở năm đó mà thôi.”

“Đây là cách mà ông dùng để trốn tránh quá khứ sao?”

“Cứ coi là vậy đi.” Mặc Doãn khẽ cười một tiếng: “Một lát nữa tôi còn phải đi gặp bà nội của cậu, cầm hợp đồng đi đi. Còn những tai tiếng liên quan đến Sở Thị trước đây đích thân tôi sẽ tạ tội với bà nội cậu.”

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn đồng hồ rồi tính toán thời gian để anh tới sân bay, cuối cùng cũng không dùng dằng nữa.

Mặc Doãn nhìn Sở Ninh Dực rời đi. Ông ta cúi đầu nhìn bản hợp đồng mà anh vẫn không hề đụng tới. Ông ta hiểu ý của Sở Ninh Dực, anh không muốn Mặc Thị nhưng ông ta lại không thể không đưa. Năm đó, chính ông ta đã dùng thực lực của Mặc Thị để uy hiếp Sở An Tâm. Bây giờ thì ông ta muốn dâng Mặc Thị lên để có thể xóa đi toàn bộ những chuyện không vui trong quá khứ của bọn họ.

Chỉ tiếc rằng người kia đã không thể trở về được nữa rồi.

Lúc Thủy An Lạc và chú Sở hạ cánh xuống sân bay thì Sở Ninh Dực nói phải nửa tiếng nữa anh mới đến được.

Thủy An Lạc bĩu môi. Cô có bảo anh nhất định phải tới sân bay đón cô đâu. Bây giờ thì hay rồi, chính cô lại phải ngồi chờ.

Thủy An Lạc cùng chú Sở rời khỏi sân bay, chú Sở thì đi lấy xe còn một mình Thủy An Lạc đứng bên ngoài chờ, tiện tay gọi cho Kiều Nhã Nguyễn một cuộc báo cho cô biết mình đã hạ cánh an toàn, để cô bạn thân khỏi phải lo lắng.

Thủy An Lạc tám chuyện với Lão Phật Gia, hoàn toàn không chú ý tới một người đàn ông mặc một cây đen đang chậm rãi tiến đến gần cô. Trong tay của gã cầm một con dao gọt trái cây sáng loáng, thế nhưng không một ai qua đường phát hiện ra.

“Mày có khỏe không, anh Sở bảo nửa tiếng nữa mới tới đón được. Chú Sở đi lấy xe rồi. Chẳng biết anh ấy đang làm cái gì nữa? Tao với chú Sở cùng về chẳng phải là được rồi sao.” Thủy An Lạc vẫn không hề biết nguy hiểm đang tới gần.

“Đủ rồi đấy, cứ thích show ân ái, mày không thể xót thương cho một kẻ vừa mới thất tình như tao một chút được à!”

“Tao sai rồi, tao sai rồi, sau này chắc chắn tao sẽ không bao giờ nhắc tên anh Sở trước mặt mày nữa!” Thủy An Lạc vừa mới dứt lời lại lập tức im bặt, hình như cô lại vừa nhắc đến mất rồi.

Thủy An Lạc còn đang mải tám chuyện với Kiều Nhã Nguyễn thì bất ngờ bị người xô mạnh qua một bên.

“Cẩn thận!” Một âm thanh trầm thấp vang lên.

Thủy An Lạc vất vả lắm mới đứng vững lại được, cô vừa quay đầu lại liền thấy được có hai người đang đánh nhau dần dần tránh xa cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.