Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 797: Chương 797: Chuyện ngoài ý muốn ở sân bay [3]




“Làm sao thế?” Kiều Nhã Nguyễn ở đầu bên kia nghe được tiếng kêu lên thì lập tức lo lắng hỏi.

“Không có gì đâu, bị người ta đụng vào một cái thôi.” Thủy An Lạc vừa nói vừa xoa xoa cánh tay của mình, nhưng mà cái giọng nói trầm thấp kia nghe cứ như đang cố đè nén lại, hơn nữa cũng rất quen.

Người kia chỉ nói đúng một câu cẩn thận. Lúc Thủy An Lạc còn đang mải suy nghĩ, cúi đầu liền trông thấy vết máu dưới đất.

Cô lập tức ngẩng đầu lên nhìn lại, hai người kia dường như vừa đánh vừa kéo nhau đi.

Cho nên người vừa đẩy cô một cái rõ ràng cố ý.

Còn người hô lên cẩn thận thì chính là người vừa cứu cô, nếu không người bị thương chắc chắn là cô rồi.

Thanh âm trầm thấp một mực quẩn quanh bên tai Thủy An Lạc, màu đỏ tươi của máu rớt trên mặt đất càng thêm nhức mắt.

Cẩn thận... cẩn thận...

Hai chữ kia cứ như bị người trù ếm, mãi không chịu tan đi trong tâm trí Thủy An Lạc.

“Lạc Lạc, cẩn thận...”

“Ba...” Thủy An Lạc bỗng ngẩng phắt lên, là giọng nói của ba. Mặc dù ông đã cố tình đè giọng của mình xuống nhưng cô vẫn có thể nhận ra đó là giọng nói của ba mình.

“Ba...” Thủy An Lạc kêu lên rồi nhanh chóng lần theo vết máu trên mặt đất mà vọt tới. Thế nhưng khi cô đuổi đến khúc quanh thì đã chẳng còn ai ở đó nữa, chỉ có một khoảng máu đỏ chói mắt còn đọng lại.

“Ba ơi, ba...” Thủy An Lạc lớn tiếng kêu lên, vết máu trên đất kia khiến trái tim cô đập thình thịch. Nó khiến cô sợ hãi.

Thủy An Lạc chạy khắp xung quanh sân bay nhưng không hề tìm được bóng người áo đen đó thêm lần nào nữa.

“Tít tít...”

Ngay lúc Thủy An Lạc còn đang hoảng loạn tìm kiếm thì chiếc xe của Sở Ninh Dực đã dừng lại ngay trước mặt cô.

“Tìm gì thế?” Sở Ninh Dực hạ cửa kính xe xuống rồi cau mày lên tiếng hỏi, ngay từ phía xa anh đã thấy bóng Thủy An Lạc chạy loạn khắp sân bay.

Thủy An Lạc định kể lại chuyện cô gặp ba mình, nhưng bỗng lại nghĩ đến chuyện của ba Viên Giai Di. Hơn nữa ba của cô vẫn luôn ẩn thân không chịu xuất hiện, cô không biết ba mình có liên quan đến việc kia không nữa?

Nhưng mà chuyện đó lại có liên quan trực tiếp đến Sở Ninh Dực.

Lời nói cơ hồ đã thốt ra lại bị Thủy An Lạc nuốt trở lại, cô lắc lắc đầu: “Chú Sở còn chưa quay lại, em định đi tìm chú ấy.”

Bởi vì cô sợ hãi, cho nên không dám kể cho Sở Ninh Dực nghe.

Nếu như ba của cô thật sự có liên quan đến cái chết của ba Viên Giai Di, vậy thì cô với Sở Ninh Dực phải làm thế nào đây?

Bọn họ vất vả lắm mới được như hôm nay mà lại phải chịu chia cắt lần nữa sao?

Nghĩ tới đây thì trái tim của Thủy An Lạc lại càng run rẩy hơn.

Sở Ninh Dực cũng không nghi ngờ gì, chỉ tỏ ý bảo cô lên xe: “Để anh gọi điện cho chú Sở.”

Thủy An Lạc gật đầu rồi đi qua phía bên kia chiếc xe mở cửa ngồi lên. Tiểu Bảo Bối ngồi trong ghế cho trẻ em ở băng ghế sau. Từ lúc nhóc thấy mẹ mình thì hai con mắt đã sáng lấp lánh lên, liên tục vẫy tay với mẹ.

Thủy An Lạc nghiêng người qua hôn một cái lên khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn kia nhưng không bế nhóc. Lúc Sở Ninh Dực khởi động xe rời đi, cô khẽ quay đầu lại nhìn về phía sau, nhưng vẫn không thấy được bóng người mà mình muốn tìm.

Ba, tại sao ba cô lại phải lẩn trốn như vậy?

Thủy Mặc Vân càng lẩn trốn thì Thủy An Lạc càng cảm thấy sợ hãi.

Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi sân bay. Tại một khúc quanh vắng người nào đó, Thủy Mặc Vân ôm lấy cánh tay vừa mới bị người ta chém vào, ánh mắt âm trầm của ông ta nhìn chằm chằm về phía mà Thủy An Lạc rời đi.

Chiếc di động trong túi bất ngờ kêu lên.

Ông ta dùng bàn tay dính máu rút di động ra, không thèm liếc lấy một cái mà dứt khoát bấm nhận điện thoại.

“Thủy Mặc Vân, dừng ngay mấy chuyện ngu ngốc mà ông đang làm lại đi, nếu không thì lúc nào ông cũng phải ở bên để bảo vệ cô con gái quý hóa của ông đấy, bằng không bất cứ lúc nào tôi cũng có thể lấy được mạng của cô ta.”

Đầu dây bên kia truyền tới một lời đe dọa lạnh như băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.