Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2000: Chương 2000: Còn có em, cuộc đời anh sao có thể sụp đổ được? [6]




Khi mọi chuyện sóng yên bể lặng, Thủy An Lạc cảm thấy mình không chỉ mới chết một hai lần.

Ngời đàn ông kia dường như đang ngủ. Cô hơi nghiêng đầu nhìn đồng hồ báo thức trong phòng, bốn giờ sáng.

Quần áo của hai người họ vẫn còn đang mặc trên người, xem ra cũng không hẳn là Sở Ninh Dực làm bất chấp không để ý đến cái gì.

Thủy An Lạc nằm chết gí đến gần năm giờ mới có được chút lực để đẩy người nào đó ra. Thế nhưng cô không khỏi hít vào một hơi. Lúc này cô không cần cúi đầu cũng biết cảnh tượng trông như thế nào, đàn ông đã điên rồi sao còn có thể nhớ phải kiểm soát sức mạnh của mình.

Thủy An Lạc mặc quần lót vào. Cô vịn tường đứng dậy nhưng lại ngã ngồi xuống sàn. Cô thầm mắng Sở Ninh Dực một chập nhưng tay vẫn chỉnh lại quần áo cho anh, còn động tác đỡ anh đứng dậy thì Sở Ninh Dực quá nặng, cô không có sức.

Cả hai lần, Thủy An Lạc đều lấy thất bại ê chề mà kết thúc. Cô ngồi nhìn Sở Ninh Dực mà muốn khóc, anh thì thích rồi, thoải mái rồi.

Thủy An Lạc trèo lên lấy điện thoại di động rồi gọi cho An Phong Dương, sau đó mới đi thu dọn nhà tắm. Cô cũng không muốn để người khác nhìn ra hai người họ vừa mới làm gì trong phòng bệnh của con trai.

Lúc An Phong Dương tới nơi, Thủy An Lạc đã thay đồ xong, lúc này còn đang ngồi bệt dưới đất giúp Sở Ninh Dực lót chăn, giúp anh lau mồ hôi trên trán.

Cô còn chưa bị bệnh thế mà người này lại ốm trước rồi.

“Chuyện gì xảy ra thế?” An Phong Dương khoác một chiếc áo gió bên ngoài, bên trong vẫn mặc đồ ngủ, có thể thấy anh sốt ruột tới cỡ nào.

Thủy An Lạc ngẩng đầu, An Phong Dương kinh ngạc: “Làm sao đây?”

“Anh đỡ anh ấy lên cái đã, sốt cao rồi, em nhấc không nổi.” Thủy An Lạc cất lời, giọng anh ách.

An Phong Dương đẩy Thủy An Lạc ra rồi đỡ lấy cánh tay của Sở Ninh Dực, sau đó từ từ nhấc người lên rồi đặt xuống ghế: “Em đừng có di chuyển, em đừng có di chuyển.”

An Phong Dương đặt Sở Ninh Dực xuống rồi bước qua bế Thủy An Lạc: “Hai người bọn em làm cái gì vậy? Đánh nhau à?”

Thủy An Lạc cười ha ha một tiếng, đúng là đánh nhau, yêu tinh đánh lộn, kịch liệt lắm đấy.

“Anh ấy sốt rất cao, anh mau gọi bác sĩ đến để truyền nước biển đi!” Thủy An Lạc xoa trán của Sở Ninh Dực, nhiệt độ cao phát sợ.

Chân mày của An Phong Dương nhíu càng chặt: “Em nghỉ ngơi trước đi! Để anh chăm sóc Sở Đại. Em thử nhìn bộ dạng của mình mà xem, y như một cô gái đáng thương bị người khác giày xéo.”

Thủy An Lạc cười ngượng ngùng, ngài thật tinh mắt quá đi.

Lần sốt này của Sở Ninh Dực quả thực rất cao, nhiệt độ vọt thẳng đến bốn mươi hai độ và hoàn toàn không có dấu hiệu hạ xuống.

Thủy An Lạc biết đây là vì sợi dây đó trong lòng Sở Ninh Dực đã đứt, nếu không anh cũng sẽ không nổi điên vào lúc muộn như vậy.

Dường như Bánh Bao Rau biết ba mình bị bệnh nên rất ngoan ngoãn không khóc nháo, để mẹ an tâm chăm sóc ba.

Tiểu Bất Điểm chạy ngược xuôi giữa hai phòng bệnh, làm cái loa nhỏ cho Bánh Bao Rau.

Hà Tiêu Nhiên đứng trước giờng bệnh của con trai mình, từ lúc vào tới giờ chưa hề ngưng miệng. Thủy An Lạc nhịn xuống cảm giác khó chịu mà một mực giúp Sở Ninh Dực hạ nhiệt bằng biện pháp vật lý, bên tai còn có tiếng mẹ chồng trách mắng

Mãi đến khi đầu của Thủy An Lạc ong ong, cô mới đột nhiên lên tiếng: “Mẹ, Ninh Dực bất ngờ phát sốt cũng không phải là chuyện con muốn. Lúc này con cũng rất khó chịu. Mẹ muốn mắng con, chửi con thì có thể đợi Ninh Dực đỡ hơn rồi làm có được không?”

Thanh âm của Thủy An Lạc không nhỏ lại còn khản đặc, sau khi cô dứt lời thì một lúc lâu sau cũng không có bất kỳ thanh âm nào trong phòng bệnh nữa.

Hà Tiêu Nhiên nhìn Thủy An Lạc với khuôn mặt tái nhợt. Bà cũng sững sờ trong chốc lát. Có vẻ như bà không ngờ cô con dâu tốt tính của mình đột nhiên lại dám cãi lại mình như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.