Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2001: Chương 2001: Còn có em, cuộc đời anh sao có thể sụp đổ được? [7]




Hà Tiêu Nhiên còn muốn nói thêm, Sở Mặc Bạch bỗng kéo tay bà lại.

“Được rồi, em không thấy Lạc Lạc nó cũng đang mệt đấy à? Chỉ có con trai của em bệnh thôi đúng không? Em cứ cằn nhằn con bé mãi thế làm gì?” Sở Mặc Bạch thấy vợ mình có chút quá đáng, hiếm thấy ông nói chuyện cũng nghiêm khắc hơn mọi khi.

Kiều Nhã Nguyễn vốn nghe đã bực mình rồi, lúc này liền quăng quyển sách trong tay đứng dậy: “Bác Sở, từ sáng đến giờ bác chẳng nói được câu nào tử tế cả, chỉ có mình bác là mẹ thôi à. Con trai nó còn đang nằm bên kia kìa, chẳng lẽ nó không đau lòng hay sao? Bác nhìn xem sắc mặt nó giờ đã xấu đến thế nào rồi, vậy mà vẫn còn ngồi đây chăm sóc con trai bác. Nó có lỗi gì với Sở gia nhà bác thế ạ? Cháu không hiểu, người không đứng lên được là con trai bác, nó săn sóc không than lấy một câu, nghĩ mọi cách để chữa bệnh cho con trai bác, để châm cứu cho tốt nó còn sắp khiến chân nó tàn theo đến nơi rồi kia kìa, bác còn muốn nó phải thế nào nữa?”

Thủy An Lạc vẫn giúp Sở Ninh Dực thay túi chườm đá, không hề bảo Kiều Nhã Nguyễn im lặng, bởi vì cô không muốn.

Sắc mặt Hà Tiêu Nhiên càng khó coi hơn. Bà chưa từng bị người khác chỉ thẳng mặt mà mắng như vậy bao giờ.

“Cô...”

“Cháu làm sao, cháu vốn cũng đã không vừa mắt bác từ lâu rồi ấy. Sở gia nhà bác có tiền thì đã làm sao? Chẳng lẽ nhà họ Thủy không có tiền à? Người ta ở nhà cũng là công chúa, đến nhà họ Sở các người làm trâu làm ngựa, còn bị các người trách cứ, nó làm vậy thì được gì hả?” Kiều Nhã Nguyễn ngắt lời Hà Tiêu Nhiên, “Nếu bác giỏi thì bác cứ tìm thử một người vừa chịu chăm sóc đứa con tàn tật của bác, vừa cam tâm tình nguyện để bác chửi nữa đi.”

“Anh ấy có thể đứng dậy được.” Thủy An Lạc buồn bực nói.

“Được rồi, được rồi, mày im mồm đi, cũng chỉ có mình mày tin là anh ấy có thể đứng dậy được thôi.” Kiều Nhã Nguyễn chỉ hận sắt không rèn thành thép nói.

Hà Tiêu Nhiên bị Kiều Nhã Nguyễn chọc giận đến tức cả ngực, thở hổn hển.

Mà khó xử nhất là, Thủy Mặc Vân đang đứng ngoài cửa.

Sở Mặc Bạch quay lại, sắc mặt khẽ thay đổi “Anh Mặc Vân, anh tới rồi à.”

Thủy Mặc Vân khẽ gật đầu, sải bước tiến vào.

Thủy An Lạc ngẩng đầu, mắt thì sưng vù, sắc mặt trắng bệch.

Thủy Mặc Vân bước qua, ngồi xuống bên giường, “Sao sắc mặt con tệ thế.”

Là một người cha, điều đầu tiên nhìn thấy đương nhiên sẽ là con của mình, mà trong lòng Thủy Mặc Vân lúc này quả thực đang tức giận. Ông rất ít khi can thiệp vào cuộc sống của con gái. Sở Ninh Dực đối tốt với con bé, ông liền không để tâm nhiều, lại không ngờ tới, cuộc sống của nó cũng không phải hoàn toàn vui vẻ.

Thủy An Lạc lắc đầu, ý bảo cô không sao cả.

Kiều Nhã Nguyễn tức giận ngồi xuống sofa, bực bội cầm sách lên đọc.

“Bà thông gia, đều làm ba làm mẹ cả nên tôi hiểu, nhưng con gái tôi giờ như thế này, nếu tôi kéo Ninh Dực dậy, trách cứ cậu ta không săn sóc tốt cho con gái tôi, trong lòng bà liệu có thoải mái không?” Thủy Mặc Vân ngẩng đầu, nhìn thằng vào mắt Hà Tiêu Nhiên, “Là do tôi ít quản chuyện của chúng nó, khiến bà nghĩ con gái tôi không có ba mẹ, nên có thể ức hiếp nó như vậy hả?”

“Anh Mặc Vân, chuyện này là do tôi sai, là tôi không...”

“Ông thông gia.” Thủy Mặc Vân hơi giơ tay lên, ngắt lời Sở Mặc Bạch, “Nếu ông bà thực sự nghĩ rằng con gái tôi không xứng với nhà ông bà, chúng tôi cũng chẳng đeo bám làm gì. Tôi và mẹ con bé chỉ có mình nó là con gái, không phải tặng cho nhà ông bà làm người hầu. Nếu thực sự như vậy, chờ Ninh Dực tỉnh lại, hai người cứ giúp cậu ta tìm một nhà thông gia khác vừa ý mình hơn đi.”

“Ba...”

Thủy An Lạc khiếp sợ nói, nghe ra được ba là đang giận thật.

Sắc mặt Sở Mặc Bạch càng thêm khó coi, vội vàng xin lỗi, nhưng lại không biết nói gì, Hà Tiêu Nhiên thì lại càng khỏi phải nói.

Kiều Nhã Nguyễn hừ một tiếng, nhà mẹ đẻ người ta không đến, còn tưởng nhà người ta không có ai thật nữa chắc?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.