Hai người đưa con về, chắc vì Tiểu Quỷ Quỷ sợ ba lại đi mất cho nên từ sau khi về cứ liên tục quấn lấy ba, bắt ba bế mãi
Cả Cố Tử Thành và Sở Lạc Nhất đều đang đợi, đợi kẻ kia tự mình đứng ra xin lỗi.
Sở Lạc Nhất không để ý lắm, nhưng Cố Tử Thành muốn dùng cách này để trút giận thay cô, nói thật thì cô vẫn thích cái cảm giác này.
Tiểu Quỷ Quỷ lôi kéo ba chơi bắt trộm với nhóc. Cố Tử Thành làm trộm còn Tiểu Quỷ Quỷ làm cảnh sát. Hai ba con chơi rất vui vẻ trong căn phòng khách không được lớn lắm kia.
Sở Lạc Nhất cảm thấy, Tiểu Quỷ Quỷ hoàn toàn có thể lôi hết bản tính của ra, đây đúng là hai đứa trẻ không lớn. Lúc này Tiểu Quỷ Quỷ đang bò lên người Cố Tử Thành, bảo Cố Tử Thành làm ngựa cho mình cưỡi.
“Anh đẹp trai nhà giàu ơi, chú ý thân phận của mình một chút đi, anh là Lữ đoàn phó đấy nhé.” Sở Lạc Nhất hờ hững nhắc nhở.
Cố Tử Thành nghe theo lời hướng dẫn còn con trai mà nằm rạp xuống đất, “Anh cảm thấy anh phải đi mua một cái đệm lót về mới được.”
Sở Lạc Nhất: “...”
Cô có nói chuyện này đâu chứ?
“Đúng, chính nó, đi nào con trai, ra ngoài với ba nào.” Cố Tử Thành nói rồi với cánh tay dài ra sau, rồi bật người dậy, con trai cũng được anh kẹp chắc dưới cánh tay.
Tiểu Quỷ Quỷ không những không sợ, ngược lại còn cười khanh khách bảo ba làm lại lần nữa.
Sở Lạc Nhất giật giật khóe miệng, nhìn hai cha con nhà kia, tại sao cô cứ có cảm giác anh đẹp trai nhà giàu yêu con trai hơn thế nhỉ?
Hơn!
***
Đến bảy rưỡi tối, hai ba con vẫn chưa về. Diệp Ngữ Vi lại gọi tới, nhưng lần này cứ ấp úng mãi vẫn chưa nói ra được mục đích của mình.
Sở Lạc Nhất nghĩ một hồi, có vẻ như đã hiểu được ý của mẹ chồng.
“Mẹ, mẹ đang muốn nói về chuyện của Quỷ Quỷ ạ?” Sở Lạc Nhất đành hỏi ra miệng trước.
Ở đầu bên kia, Diệp Ngữ Vi không khỏi thở phào một hơi, “Bà nội Ti Thành cứ hỏi mãi chuyện này. Trước đây Tỉ Thành nó chưa về, mẹ cũng không tiện nói với con. Nhưng giờ Tĩ Thành về rồi, mẹ cũng không biết nên vòng vo thế nào với bà nó nữa. Nhất Nhất, con xem thế nào hay hai đứa giải quyết chuyện này trước đi. Quỷ Quỷ cũng không thể cứ không có hộ khẩu mãi được.”
Sở Lạc Nhất hiểu rất rõ, mấy năm qua người nhà họ Cố không tới tìm cổ phần lớn là vì có bà ngoại anh ở giữa điều đình. Nhưng giờ Cố Tử Thành đã về, vấn đề này cần phải được giải quyết. Cố gia chỉ có một người con trai là Cố Tử Thành. Họ rất coi trọng vấn đề huyết thống. Giờ Cố Tử Tịch cũng đã lấy chồng rồi, con cái tất nhiên cũng phải theo nhà chồng. Họ đang sợ trong lúc cô tức giận sẽ để Quỷ Quỷ mang luôn học của mình.
Diệp Ngữ Vi từng nói không để ý, nhưng điều đó không có nghĩa là người nhà họ Cố không để ý.
“Con cũng đừng cảm thấy có áp lực, là Tĩ Thành nó có lỗi với con trước. Nếu con còn muốn khảo nghiệm nó vài năm, mẹ sẽ giúp con nó chuyện với bà nội nó. Bà nội nó cũng không phải là người không biết nói lý. Chỉ có điều dạo gần đây sức khỏe của ông nội Tỉ Thành khôn được tốt lắm, cho nên ông cứ nghĩ đến chuyện này mãi thôi.” Diệp Ngữ Vi làm gì cũng nghĩ cho Sở Lạc Nhất hết.
Sở Lạc Nhất thấy cảm kích vì có một người mẹ chồng như vậy, còn về chuyện của Cố Tử Thành, thật ra đúng là cố có oán hận anh thật, nhưng nếu thật sự xa nhau thì cũng là chuyện không thể.
“Mẹ, dạo gần đây Tỉ Thành cũng có nhiều chuyện, chờ anh ấy giải quyết xong chúng con sẽ đi xử lý chuyện này ạ.” Sở Lạc Nhất nhỏ nhẹ nói, “Nhưng mà mẹ ơi, chuyện này tạm thời mẹ đừng nói với anh ấy vội nhé.”
Diệp Ngữ Vi ở đầu dây bên kia cười một cái, “Được, mẹ không nói!”
Sở Lạc Nhất cảm thấy mẹ chồng cô giờ đúng kiểu coi cô là con gái, coi Cố Tử Thành là con rể luôn rồi. Mẹ anh đối xử tốt với cô đến mức không còn gì để nói nữa luôn!