Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3596: Chương 3596: Còn kẻ khác nữa [8]




Tâm sự với nhau chuyện này xong, hai mẹ con cuối cùng cũng có thể trở về với những câu chuyện thường ngày.

Sở Lạc Nhất rất thích Diệp Ngữ Vi. Thủy An Lạc từng nói, tuy không hài lòng với Cố Tử Thành nhưng đối với mẹ chồng cô, mẹ cô cảm thấy đây là một người mẹ chồng tốt. Ít nhất cô sẽ không phải lo lắng chuyện mẹ chồng nàng dâu. Ít nhất lúc cô sinh con, Thủy An Lạc cũng không phải lo lắng chuyện mẹ chồng cô động tay động chân gì vào chuyện cổ mổ đẻ.

Thế nên phần nhiều thì người mà Thủy An Lạc coi trọng không phải là Cố Tĩ Thành mà là mẹ anh.

Chỉ là không biết nếu Cố Tử Thành biết chuyện này thì có tức chết không nữa.

Sở Lạc Nhất nói chuyện với Diệp Ngữ Vi xong lại gọi video call cãi nhau với mẹ như mọi ngày, tiện thể kể lại cho mẹ cô biết chuyện này.

Thủy An Lạc cũng không có ý kiến gì cả.

“Mẹ, mẹ thế này làm còn thấy sợ đấy nhé, sao mẹ không có ý kiến gì thế?” Sở Lạc Nhất xấu xa hỏi.

Thủy An Lạc lạnh lùng lườm một cái, “Nuôi lớn con gái như bát nước đổ đi, con đã chạy theo người ta rồi mẹ còn có thể nói gì được nữa hả?”

Sở Lạc Nhất: “...”

Cái gì gọi là cô chạy theo người khác chứ?

“Mẹ, là mẹ với ba con hắt hủi con đấy chứ, sao giờ lại thành con không đúng rồi?” Sở Lạc Nhất bất mãn cãi lại.

“Ôi trời, nói như thể nếu ba mẹ không hắt hủi con thì con sẽ không đi không bằng.” Thủy An Lạc chế giễu, “Nhưng Sở Lạc Nhất này, mẹ nói cho con biết, nếu như con tha thứ cho cậu ta nhanh chóng như vậy, sau này xảy ra chuyện tương tự thì con đừng có về nhà mẹ nữa, mất mặt lắm.”

Sở Lạc Nhất: “...”

Mẹ, mẹ nói gì cũng đúng hết.

“Anh ấy đi cũng có phải là lỗi của anh ấy đâu ạ, sao mẹ không nói là lỗi của ba con ấy?” Sở Lạc Nhất buồn bực lên tiếng.

Sở Ninh Dực vốn đang định bảo vợ đừng cứ về đến nhà là lại ôm điện thoại nữa, nhưng nghe thấy câu này anh lại phải giật lại máy, “Con ở ngoài luôn đi, đừng có nghĩ đến chuyện về nhà nữa.” Nói rồi Sở Ninh Dực tắt luôn cuộc gọi, để hai mẹ con đều nghệt mặt ra.

Anh Sở, anh ngầu thật đấy!

Sở Lạc Nhất bị ba ghét bỏ một chập cuối cùng Cố Tử Thành cũng đã đưa Tiểu Quỷ Quỷ về, còn xách theo không ít đổ. Sở Lạc Nhất tò mò nhìn. Anh bỏ một chút đồ vào bếp sau đó đi ra cùng lắp đệm lót mới mua cùng với con trai.

Sở Lạc Nhất: “...”

Sao cô có cảm giác đám người xung quanh cô đều không được bình thường thế nhỉ, chẳng lẽ họ không biết giờ Cố Tỉ Thành đang bị người ta để ý tới sao?

Nhưng từ mẹ chồng cho đến mẹ cô đều cương quyết không nhắc đến chuyện này.

Như thể người thật sự quan tâm đến chuyện này chỉ có một mình cô thôi vậy.

Đứa trẻ đáng thương, chẳng có ai đoái hoài tới anh nữa rồi.

Sau khi Cố Tử Thành và con trai lắp thảm xong liền nhìn đồng hồ, “Sao người xin lỗi vẫn chưa đến?”

Sở Lạc Nhất nhún vai, “Có vẻ như người ta không care lời đe dọa của anh rồi.”

“Không sao, cô ta sẽ hối hận.” Cố Tử Thành đặt con trai lên thảm rồi với lấy laptop của Sở Lạc Nhất, “Kết nối với mạng của trường phải không?”

“Phải.”

Cố Tử Thành gật đầu, tỏ ý chỉ cần vậy thôi là đủ rồi, sau đó anh đột nhập vào camera giám sát của trường, tìm người con gái đã gặp mặt Lương Tâm Khiết, sau đó đặt máy tính tới trước mặt Sở Lạc Nhất, hỏi: “Em quen người này không?”

Sở Lạc Nhất nhìn qua một cái, đáp: “Ừm, sinh viên lớp em, không nhớ tên là gì.”

“Thế thì đúng là cô ta rồi.” Cố Tử Thành nhớ dáng vẻ của cô gái này, thầm lên kế hoạch xem lát nữa sẽ tiến hành thế nào.

“Anh không thấy sốt ruột chuyện của anh sao?” Sở Lạc Nhất hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.