Long Man Ngân âm trầm nhìn anh, như thể muốn nhìn ra thứ gì khác từ trên gương mặt anh.
Sở Ninh Dực vẫn tao nhã mỉm cười, “Cháu không biết Long gia như thế nào, nhưng cháu biết, cô ấy họ Thủy, là con gái của Thủy Mặc Vân, chứ không phải là người nhà họ Long.” Sở Ninh Dực nói xong liền đứng dậy, “Cho nên, cô không phải cảnh cáo cháu làm gì, cháu sẽ dùng cả đời này để yêu thương cô ấy.”
Long Man Ngân nhìn Sở Ninh Dực xoay người bước đi, vẻ lạnh lùng trên gương mặt thoáng dịu bớt, sau đó bà vươn tay day day thái dương của mình.
Một người đàn ông mạnh mẽ như vậy, mới là người có thể bảo vệ được con bé không phải sao?
Khi Sở Ninh Dực quay về, Thủy An Lạc đã ôm Tiểu Bảo Bối nằm trên giường ngủ. Tướng ngủ của hai mẹ con xấu y như nhau. Cái giường to như vậy mà bị hai người uốn éo chiếm hết toàn bộ.
Sở Ninh Dực bước qua chỉnh lại tư thế nằm của cả hai, kéo chăn đắp lên cho hai mẹ con, sau đó cúi đầu nhìn cái laptop gần như đã bỏ đi của mình.
Tiểu Bảo Bối càng lớn, năng lực phá hoại lại càng mạnh. Thằng nhóc này đúng là có độc mà. Sau này lúc làm việc anh phải tránh xa nó ra mới được.
Sở Ninh Dực cầm lấy laptop, đặt lên bàn, sau đó bước ra sân thượng gọi điện thoại về công ty, báo cho bọn họ cuộc giao dịch ngày hôm nay phải hủy bỏ.
“Hủy bỏ? Nhưng Lưu tổng đã đến rồi, nếu hủy bỏ chúng ta sẽ phải bồi thường đấy.” Trợ lý hoảng sợ nói.
“Bảng số liệu tôi còn chưa cân đối xong, bọn họ chưa chắc đã đủ yêu cầu làm đối tượng hợp tác.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói, không hề nói rằng không phải là chưa cân đối xong, mà là anh căn bản không có cơ hội để làm.
Trợ lý hơi sững sờ, có vẻ như chưa bao giờ cô thấy tổng giám đốc nhà mình lại xảy ra vấn đề thế này.
“Được, vậy để tôi đi bàn lại.” Trợ lý nói xong liền cúp máy.
Sở Ninh Dực dựa trên lan can quay đầu lại nhìn Tiểu Bảo Bối. Theo nghiệp kinh doanh bao nhiêu năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh gặp chuyện ngoài ý muốn trong việc, lại còn vì cái vị tiểu tổ tông này của nhà mình nữa.
Đáng tiếc, bé con trên giường lúc này vẫn ngủ không biết trời đất là gì.
***
Vừa mới khai giảng, người đến thư viện ôn bài ít hơn hẳn so với mùa thi.
Cái bàn sách lớn như vậy mà chỉ lác đác được mấy người.
Kiều Nhã Nguyễn ngồi đọc sách được một lúc lại bắt đầu ngẩn người ra.
Cho đến khi một quyển “Người làm công tác tư tưởng” bị ném đến trước mặt.
Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày, nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt, “Làm gì thế?”, cô thấp giọng hỏi.
Phong Phong kéo ghế ngồi xuống nhìn cô, thản nhiên nói: “Hợp với em đấy, thánh học mà lại ngẩn ngơ ra như thế à.”
Kiều Nhã Nguyễn trợn mắt, trả sách lại cho anh ta, “Vô vị.” Sau đó cúi đầu tiếp tục đọc sách.
“Răng Mềm này, sao em cứ trốn tránh tôi mãi thế, em sợ bản thân sẽ thích tôi à?” Hôm nay anh ta phải đi tìm mấy chỗ mới thấy được cô, rõ ràng là đang trốn anh còn gì.
Kiều Nhã Nguyễn cười ha hả, quăng cho anh ta một câu “vô vị”, sau đó ôm sách bỏ đi.
Phong Phong đứng dậy đi theo.
Kiều Nhã Nguyễn vừa bước ra ngoài, di động đã đổ chuông. Cô rút điện thoại ra, nhìn màn hình hiển thị rồi bước lên mấy bước nghe, “Anh An, tôi đây.”
Anh An?
Phong Phong bước ra liền nghe thấy cái tên này.
Là An Tam sao?
Nghĩ vậy, trong lòng Phong Phong lại cảm thấy căng thẳng hơn. Anh ta bước nhanh xuống bậc thang.
“Tôi không bận gì cả, hiện giờ tôi không có lớp, ngày nào cũng rảnh, lúc nào cũng được.” Kiều Nhã Nguyễn nhỏ giọng nói.
Có điều cô còn chưa nghe được câu trả lời của An Phong Dương, di động đã bị cướp mất.
“Gần đây cô ấy không rảnh đâu, An Tam có chuyện gì thì cứ nói với tôi đây này.” Phong Phong trực tiếp mở miệng nói với người ở đầu dây bên kia.