Thủy An Lạc kéo chăn xuống, sau đó nhìn Sở Ninh Dực, mẹ tìm anh ấy làm gì?
Trái tim Sở Ninh Dực đập thịch một cái, chuyện gì phải đến chung quy vẫn không thể trốn được.
Lạc Hiên xoay người đi, Sở Ninh Dực liền giao cả laptop và Tiểu Bảo Bối cho Thủy An Lạc. “Để anh qua xem xem.”
Thủy An Lạc ngồi dậy, nhận lấy Tiểu Bảo Bối và laptop, nhìn Sở Ninh Dực đứng dậy ra khỏi phòng.
“Bà ngoại tìm ba làm gì nhỉ?” Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đứng lên. Cậu nhóc ê a vài tiếng, laptop của con. Nhưng lần này mami căn bản không hề để ý đến nhóc.
Thủy An Lạc mới vừa đi đến cửa đã bị Lạc Hiên đứng ngoài cửa từ bao giờ cản lại, “Dì bảo tốt nhất là em nên chờ trong phòng đi.”
Thủy An Lạc bị anh chặn lại, không kìm được lùi lại một bước, sau đó nhíu mày nhìn anh.
Lạc Hiên rõ ràng không có ý định nhường đường. Thủy An Lạc giận dữ, một lần nữa ôm con trai quay lại phòng.
Sở Ninh Dực bước đến phòng làm việc của Lạc Vân, gõ nhẹ lên cửa vài cái, được sự cho phép rồi mới mở cửa bước vào.
Lạc Vân là một nhân tài biến thái, phòng làm việc của ông ta là nơi thể hiện rõ nhất.
Trong phòng làm việc của ông có ba giá sách cao đến kịch trần nhà, trên đó lấp đầy các loại sách.
Ngoại trừ giá sách còn có một cái bàn làm từ gỗ đen, bên cạnh lại có một chiếc ghế nằm không hề hài hòa với phong cách của căn phòng này. Ban công ngoài cửa sổ có cái bàn trà bằng mây tre và hai cái ghế, Long Man Ngân đang ngồi ngoài đó chờ anh.
Sở Ninh Dực hít sâu một cái rồi từ từ bước tới.
Long Man Ngân nhìn thấy anh, ra hiệu cho anh ngồi xuống chiếc ghế còn lại.
“Chuyện trước đây, tôi nghĩ chắc giờ cậu cũng đã có đáp án rồi đấy nhỉ.” Long Man Ngân vươn tay rót trà cho anh.
“Vâng.”
Long Man Ngân buông ấm trà xuống, mỉm cười, “Có điều chỉ vì đáp án này mà có vẻ như con gái tôi phải trả cái giá còn lớn hơn thế nữa phải không?”
Quả nhiên...
Tay Sở Ninh Dực nhận lấy tách trà hơi khựng lại, nhưng sau đó lại khôi phục lại dáng vẻ bình thường ngay.
“Lần này sẽ là lần cuối cùng.” Sở Ninh Dực trầm giọng mở miệng nói.
“Lúc biết tin Lạc Lạc gặp chuyện, tôi vốn định về nước, nhưng Lạc Vân nói mong tôi hãy cho cậu một cơ hội, anh ấy vẫn rất tin tưởng cậu.” Long Man Ngân bỗng nói.
Sở Ninh Dực vuốt ve thành tách trà, anh biết câu tiếp theo bà ấy muốn nói là gì.
“Nhưng cậu lại khiến tôi phải thất vọng.”
Tay của Sở Ninh Dực thoáng dừng lại, có một giọt nước bắn ra, đọng lại trên mu bàn tay cảm giác bỏng rát.
“Là lỗi của cháu.” Sở Ninh Dực không hề phản bác, thẳng thắn thừa nhận.
“Đúng vậy, là lỗi của cậu” Long Man Ngân mỉm cười, nhấp một ngụm trà, nhưng trong giọng nói lại chứa đầy sự lạnh lẽo.
“Nếu không phải bên này đang có chuyện không thích hợp để giữ nó lại, tôi nghĩ tôi sẽ không để cậu đưa nó đi đâu.”
Long Man Ngân nói xong liền đặt chiếc tách trên tay xuống.
Sở Ninh Dực nhìn nước trà tràn ra, đang nghĩ, có lẽ lúc về nên mua một bộ ấm trà này, có vẻ cô ấy sẽ thích.
Nhưng cho dù thất thần, Sở Ninh Dực vẫn không quên nói với bà: “Cháu nghĩ cô hiểu nhầm rồi, dù cho ở đây có thích hợp để cô ấy ở lại, cháu cũng sẽ đưa cô ấy đi, dù sao thì nhà cô ấy cũng ở thành phố A.”
“Cậu nghĩ là cậu có thể làm được à?” Long Man Ngân cười nhạt.
“Có hay không, cũng phải thử một lần mới biết được, không phải sao?” Sở Ninh Dực chậm rãi nói, anh đặt chiếc tách xuống, “Hơn nữa, là mẹ, giai đoạn mà cô bước đi cùng cô ấy cũng đã hết rồi. Quãng đời còn lại, cháu sẽ là người bước nốt cùng cô ấy.”
Sở Ninh Dực mở miệng, đáp lại bà bằng một câu không hề kiêu ngạo, cũng chẳng chút siểm nịnh.