Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2169: Chương 2169: Cuộc chiến trước mười giờ [17]




Tại công ty bảo hiểm, bên ngoài phòng bảo hiểm, người Sư Hạ Dương đưa theo cũng đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm, ngay tại khoảnh khắc đồ vật được lấy ra đã vọt vào trong.

Bên tai anh từ đầu đến cuối vẫn vang lên giọng nói của Thủy An Lạc: Điều anh phải chú ý không phải là két bảo hiểm mà là Triệu Uyển Uyển.

Nhưng bên trong là thứ gì, không ai biết, có phải danh sách hay không bọn họ cũng không ai dám phán định một trăm phần trăm.

Két sắt được mở ra, bên trong có một túi tài liệu, một bức ảnh chân dung và một vài món đồ nhỏ.

Gã đàn ông kia giật lấy túi tài liệu, căn bản không nhìn những thứ còn lại, tai nghe truyền đến mệnh lệnh bảo gã mở ra, gã liền nhanh chóng làm theo.

Có điều, khi túi tài liệu được mở ra, phòng giám sát tại căn cứ vang lên một tràng tiếng đổ vỡ.

Người đàn ông phất tay hất toàn bộ những thứ trên bàn xuống dưới đất, bên trên bỗng chốc xuất hiện mấy chứ: Ác giả ác báo.

Gã cầm đầu nhanh chóng xem qua tài liệu bên trong một lượt, trầm giọng nói: “Là thư của Triệu Dương Dương viết cho Triệu Uyển Uyển, không hề nhắc đến bản danh sách.”

“Shit!” Bên kia vang lên một tiếng chửi thề tức tối, “Lập tức triệt bỏ Con Mắt của căn cứ tại thành phố A, tập trung vào Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc, ngay lập tức.”

Người đàn ông đó nói, tiếp tục đạp nứt mặt bàn trước mặt, “Cố Minh Hạo đâu? Thành phố A hắn ta phụ trách đã bị cướp mất quyền chủ động, còn hắn giờ đang ở đâu hả?”

Nói xong, hai tay gã chống lên mặt bàn, gân xanh nổi lên, “Sở Ninh Dực, Sở Ninh Dực.”

Tại một góc khác trong căn phòng giám sát, một người đàn ông mặc đồ trắng tao nhã ngồi bên cửa sổ, thưởng thức tất cả quá trình.

“Tôi đã nói trước rồi, đừng nên lơ là với Sở Ninh Dực, anh ta rút khỏi quân đội chứ không phải bỏ đi trí thông minh của mình. Hơn nữa, Thủy An Lạc kia, các người còn chưa từng đấu với cô ta bao giờ. Nếu cô ta thực sự dùng đầu óc, ngay cả Sở Ninh Dực cũng phải vắt óc mới chơi nổi với cô ta đấy.” Bạch Dạ Hàn nói, đứng dậy, chậm rãi bước tới.

“Bây giờ mới ngồi đó nói mát, sao không sớm làm cái gì đi?” Người đàn ông phẫn nộ nói.

Từ lúc ở đảo Kim Cương, sức khỏe Bạch Dạ Hàn ngày càng kém. Khuôn mặt hắn lúc này thậm chí có thể nhìn thấy cả mạch máu đen, sắc mặt tái nhợt như quỷ, chỉ có khóe miệng từ đầu đến cuối vẫn mang ý cười.

Bạch Dạ Hàn bước qua, hai tay chống trên bàn, nhìn mấy con chữ to đùng bên trên, “Cả một căn cứ lại bị một Con Mắt đã chết bốn năm rồi chơi đùa, đúng là khiến người ta khó mà tin nổi, Janis, anh nói xem?”

Giọng hắn mỏng lạnh, nhìn người đàn ông đã tức phát run bên cạnh, “Anh và Sở Ninh Dực, đúng là vẫn còn kém một bậc.”

Janis phẫn nộ, hung tợn nhìn chằm chằm Bạch Dạ Hàn.

“Theo sát Thủy An Lạc, danh sách đang nằm trong tay cô ta.” Bạch Dạ Hàn đột nhiên nói, “Làm sao để tìm được cô ta chắc không cần tôi dạy anh đâu đúng không.”

Janis tuy tức giận lại không thể làm gì Bạch Dạ Hàn, chỉ có thể hạ lệnh sai người đi tìm tung tích của Thủy An Lạc. Chỉ cần còn ở trong thành phố A, chỉ cần cô ra khỏi cửa là bọn họ có thể tìm được tung tích của cô ta.

Mà trong bệnh viện, Thủy An Lạc cuối cùng cũng tìm được giấy chứng minh khai sinh của Sư Niệm vào lúc mười giờ mười phút.

Giấy chứng sinh bị gấp nếp, Thủy An Lạc nhìn qua một lượt, cuối cùng tách một bên mép ra, quả nhiên cô tìm được kẽ hở gần như không thể nhìn thấy.

Đối với Triệu Dương Dương mà nói, nơi duy nhất có thể ỷ lại, chính là nơi mà con gái cô ấy được sinh ra.

Sinh mệnh, đối với cô ấy mà nói, là cao quý, là thần thánh, bởi vì vận mệnh của cô ấy đã bị ông trời hủy hoại hoàn toàn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.