Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2170: Chương 2170: Cuộc chiến trước mười giờ [18]




Có điều, Thủy An Lạc vừa mới lấy được bản danh sách được cất giấu bốn năm trời ra, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Cô quay đầu lại nhìn, đóng cửa lại, sau đó chạy đến cửa sổ nhìn xuống dưới. Tuy rằng phòng tài liệu ở lầu ba, đối với Sở Ninh Dực chỉ như giẫm trên đất bằng, nhưng đối với Thủy An Lạc chính là độ cao mười mét, độ cao chết người.

Tiếng bước chân bên ngoài mỗi lúc một gần, Thủy An Lạc suy nghĩ một chút, nhét danh sách vào trong ngực, cắn răng nhìn xuống dưới, “Chết thì chết.” Thủy An Lạc nói rồi liền mở cửa sổ ra.

Thân thể cô run lên, cao quá đi mất~

Sở tổng làm sao có thể đi xuống từ tầng hai mươi hai được nhỉ?

Hơi thở của cô ngày càng dồn dập, cẩn thận bò lên trên bệ cửa sổ, sau đó đạp lên gờ tường đọng tuyết bên ngoài. Cuối cùng cô cũng hiểu, thế nào gọi là nhà dột còn gặp mưa, ông trời muốn lấy mạng cô đây mà.

“Két...”

Tiếng phanh xe chói tai đột ngột vang lên, Thủy An Lạc nhìn xuống dưới, Sở Ninh Dực đã vọt ra từ trong xe. Vào lúc Thủy An Lạc còn chưa nhìn rõ, Sở Ninh Dực đã leo lên lầu ba, một tay ôm lấy eo cô, theo đường ống nước tụt xuống dưới.

Hai chân Thủy An Lạc chạm đất, sau lưng đã đầy mồ hôi lạnh. Bống có tiếng cửa phòng đã bị đẩy ra, Sở Ninh Dực kéo Thủy An Lạc lên xe, nhanh chóng khởi động xe. Trước khi đám người kia nhảy xuống anh đã phóng ra khỏi bệnh viện.

Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn đám người vẫn đuổi theo sau, vươn tay vỗ vỗ lồng ngực mình, sợ chết mất.

Kinh hãi xong, Thủy An Lạc đang định nói gì đó, Sở Ninh Dực chỉ ném cho cô một ánh mắt lạnh như băng, “Trước khi anh bóp chết em, em nên nghĩ xem nên viết bản kiểm điểm thế nào đi.”

Thủy An Lạc: “...”

Chẳng lẽ không phải lúc này anh nên ôm lấy cô an ủi hay sao?

Tại sao Sở tổng luôn muốn dạy dỗ cô vào những lúc như thế này vậy?

Tại sao???

“Em lấy được danh sách rồi.” Thủy An Lạc nhỏ giọng nói, muống tranh thủ sự khoan hồng.

“Chụp cho An Tam, chuyện sau đó cậu ta tự xử lý.” Giọng nói của Sở Ninh Dực vẫn lạnh lùng như trước, có thể ngang với khí trời bên ngoài.

Đám người kia vẫn đang truy đuổi phía sau, Sở Ninh Dực vừa phóng ra khỏi bệnh viện liền lao thẳng lên đường cao tốc.

Thủy An Lạc thầm nghĩ, rõ ràng đã lập công, giờ còn bị đối xử như phạm nhân, tại sao cô lại xui xẻo như vậy chứ?

Thủy An Lạc rút tờ danh sách ra. Khóe mắt Sở Ninh Dực giật giật, đúng là chỗ tốt!

Thủy An Lạc chụp ảnh, mã hóa rồi gửi cho An Phong Dương, sau đó ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của Sở Ninh Dực, âm thầm xoa cái eo của mình, anh Sở rất tức giận, xem ra cô sắp nguy rồi.

“Xong rồi.” Cô dè dặt nói.

Sở Ninh Dực không nói gì, chỉ lái xe nhanh hơn.

Thủy An Lạc cắn ngón tay, nghĩ dù sao cũng phải phản bác cho bản thân một chút.

“Thời gian không còn nhiều, lúc đó em không thể bảo anh chạy đến bệnh viện được. Anh cũng đã nói, cho dù là anh cũng không hoàn toàn biết rõ phạm vi thế lực của căn cứ. Nếu như bọn chúng biết trong két sắt không có gì thì sẽ nhanh chóng quét qua tất cả những nơi Triệu Dương Dương đã từng xuất hiện khi còn sống, bệnh viện cũng không ngoại lệ, cho nên...”

“Cho nên em coi lời anh nói như gió thoảng bên tai?” Sở Ninh Dực nói tiếp, không to tiếng, nhưng khiến người nghe có chút hoảng hốt, chột dạ và sợ hãi.

Thủy An Lạc cúi đầu vặn ngón tay mình, Sở Ninh Dực nói gì đương nhiên là cô nhớ, bất cứ lúc nào cũng phải đặt an toàn của mình lên hàng đầu. Vừa nãy nếu không phải anh tới đúng lúc, có lẽ cái mạng nhỏ của cô đã tiêu tùng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.