Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2094: Chương 2094: Đánh cờ với trời [1]




Cố Minh Hạo khẽ nhún vai, ý là không.

Thủy An Lạc uống hết non nửa cốc nước, lại ngẩng lên nhìn Cố Minh Hạo, “Ngay từ đầu anh đã biết ai là thợ săn tốt rồi không phải sao? Cái anh cần là bảo vệ hồ ly, mà bảo vệ thường dùng để chỉ người tốt.” Thủy An Lạc mỉm cười nói.

Cố Minh Hạo sững ra, nhìn Thủy An Lạc đang uống nước chanh, trong mắt lại có vài phần nghiền ngẫm.

“Ý của cậu là, hồ ly sẽ không bị bắt hả?” Cố Minh Hạo vẫn nhìn cô chăm chú.

Thủy An Lạc cũng bưng cốc nước lên dựa vào ghế, lúc này xung quanh cũng không còn nhiều người nữa nên nhà ăn cũng không ồn ào lắm.

“Làm sao mà tôi biết được, truyện của anh, anh phải tự viết kết lấy chứ.” Thủy An Lạc bỗng nói, “Ăn xong chưa? Tôi đưa anh tới một nơi khác nữa, chuyện hồ ly các thứ không hợp với kiểu người đơn giản với tôi đâu.”

Cố Minh Hạo dừng lại một lúc lâu, mãi một lúc lâu sau mới bật cười.

“Phải, không hợp với cậu, chúng ta đi thôi.” Nói rồi Cố Minh Hạo liền đứng lên trước.

Thủy An Lạc đứng dậy, lúc Cố Minh Hạo không trông thấy, cô liền thở phào. Ra khỏi nhà ăn, khí lạnh lại ập tới, đặc biệt là sau lưng, Thủy An Lạc biết, đó là cảm giác mồ hôi sau lưng bị gió lạnh thổi vào.

Chị Mân Hinh giờ đang thế nào rồi?

Trên tầng hai mươi hai của chung cư, tóc của Mân Hinh đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm thành lọn, Hắc Long nhà kế bên cũng sủa ghê hơn.

Năm đứa trẻ được Kiều Nhã Nguyễn đưa vào phòng ngủ. Hắc Long thì đi tới đi lui trước mặt chúng, thỉnh thoảng lại sủa lên vài tiếng.

Phong Phong đang ở trong nhà Mân Hinh, cũng cứ đi đi lại lại, rồi lại đi đến bên bàn, đè hai tay xuống: “Bật tia tử ngoại đi, ngay lập tức.”

Mân Hinh không ngẩng lên, ngón tay đã bị đỏ, các đầu ngón tay thỉnh thoảng nhấc lên đã bắt đầu chảy máu.

“Một trăm mét cuối cùng, còn ba điểm mai phục nữa.” Mân Hinh khẽ nói, rồi lại tiếp tục dò xét ba điểm kia.

Phong Phong đứng thẳng dậy, chống nạnh, ngực phập phồng lên xuống, “Mạng sống của cô quan trọng hơn An Tam nhiều, giờ bật tia tử ngoại mau lên.” Phong Phong đập mạnh hai tay xuống bàn, cốc trên bàn bị rung rơi xuống dất, lăn mấy vòng nhưng không vỡ.

Cuối cùng Mân Hinh cũng ngẩng đầu lên, nhìn Phong Phong với ánh mắt thâm trầm, “Một khi bật công tắc tấn công tia tử ngoại, thì đồng nghĩa với việc sẽ bị ngăn cách với tất cả các tin tức bên ngoài. Phong Phong, nhìn họ nguy hiểm, tôi không làm được.”

Phong Phong hít sâu, muốn nói gì đó, nhưng lại nghe thấy âm thanh bên ngoài, anh chộp lấy khẩu súng trên bàn, đi đến trước cửa lên nòng, “Mười lăm giây, nếu không bật chế độ tấn công tia tử ngoại kia, tất cả chúng ta sẽ cùng đồng quy vô tận.”

Mân Hinh lại cúi xuống, khóa chặt ba điểm mai phục kia lại, tiếng bước chân bên ngoài cũng ngày một gần hơn.

Ngoài cửa sổ có điểm đỏ lướt qua, Mân Hinh biết, đó chính là nòng súng của súng bắn tỉa, nó đang nhắm chuẩn vào đầu cô.

“Ba bươi lăm mét, mìn, bốn chín mét, mai phục bên phải, năm mươi bảy mét, mìn.” Mân Hinh gằn từng chữ nói, ngón tay vẫn run lên kịch liệt. Một tiếng đồng hồ này, ngón tay cô gần như chưa hề ngừng gõ với tốc độ nhanh.

Ngón tay của Mân Hinh đặt xuống phím cuối cùng, cửa sổ liền có một âm thanh bị cắt ra.

“Cẩn thận.” Phong Phong lao thẳng tới chỗ Mân Hinh, ôm lấy cô lăn ra phía sau sofa, nhắm thẳng vào người phá vỡ cửa sổ mà nổ súng.

Tiếng súng vang lên, cả tầng hai mươi hai bỗng bị vố số các tia tử ngoại quét qua.

Kiều Nhã Nguyễn nhét năm đứa trẻ xuống gầm giường. Hắc Long sủa gâu gâu, vẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ. Kiều Nhã Nguyễn nắm chặt khẩu súng trong tay, lại không nhịn được muốn che đi tia sáng nhức mắt này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.