Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2095: Chương 2095: Đánh cờ với trời [2]




“Anh, em muốn tìm mẹ.” Bánh Bao Đậu khóc thút thít.

Tiểu Bảo Bối ôm lấy thân thể bé nhỏ của cô bé. Bánh Bao Rau cầm lấy một tay của em, tay còn lại nắm tay Tiểu Bất Điểm.

“Đừng sợ, có anh ở đây mà.” Tiểu Bảo Bối nói rồi, tay còn lại vẫn nắm lấy tay của Tiểu Miên Miên.

***

Còn người ở phía bên kia bờ đại dương, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong video liền đứng bật dậy.

Đó là một hình ảnh mơ hồ, nhưng có thể nhìn ra được cả tầng hai mươi hai đã bị tia tử ngoại bao bây, trông thì như đèn màu, nhưng uy lực lớn đến đâu, tới giờ hắn vẫn không biết được.

“Đó là...” Người bên cạnh khiếp sợ thốt lên.

“Sở Ninh Dực trong truyền thuyết là người có sở trường về việc lợi dụng tia laser để giết người, không ngờ hắn lại có thể vận dụng tia tử ngoại vào cả một tầng như thế.” Người đàn ông kia trầm giọng nói.

“Giờ tôi sẽ liên lạc với Cố Minh Hạo.”

“Không kịp nữa rồi.” Người đàn ông kia đè tay xuống bàn, “Không còn kịp nữa rồi.”

Từ khoảnh khắc Cố Minh Hạo rời khỏi nhà thì kế hoạch này đã được xác định là thất bại rồi. Cố Minh Hạo ở dưới nhà của Sở Ninh Dực lâu như vậy, cũng không phát hiện ra vũ khí chí mạng này, đây không phải là súng, không phải là thuốc nổ, mà là một cái lưới giết người.

Nhưng, kể cả Cố Minh Hạo có ở đó đi chăng nữa thì cũng có thể thế nào được chứ?

“Sở Ninh Dực? Rốt cuộc thì Sở Ninh Dực có ở trong nhà hay không?” Người đàn ông kia bỗng lên tiếng, như thể đang hỏi người phía sau, rồi lại như hỏi chính mình.

Vì đến tận lúc này, họ đều không biết chân của Sở Ninh Dực rốt cuộc bị phế thật rồi, hay chỉ là... giả thôi!

Trong chung cư, Hắc Long sủa ầm lên, cong người hướng ra cửa. Khoảnh khắc có người mở của ra, Hắc Long hú một tiếng rồi xông tới, đâm thẳng vào bụng người đó, húc người đó ra ngoài, còn nó thì dừng lại ngay ở cửa.

Người kia bị húc ra, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị chạm vào tia tử ngoại dày đặc bên ngoài. Hắc Long quay người, một chân đóng cửa lại, nhốt người đàn ông đang gào thét kia bên ngoài.

Kiều Nhã Nguyễn nằm sấp bên cạnh giường, thở phào một hơi, tia tử ngoại đã có tác dụng, hơn nữa mục đích của đám người kia là Mân Hinh, bên này sẽ không có nhiều người tới, điều đó cũng đồng nghĩa với việc cũng không có quá nhiều nguy hiểm.

Người bên phía Mân Hinh thì đông hơn, người ngoài cửa sổ cứ như từng cơn sóng liên tiếp lao tới, cửa lớn cũng bị phá vỡ, lúc này đang có người xông vào. Phong Phong đếm thử, có tổng cộng hai mươi người, xem ra lần này để bắt được Mân Hinh, bọn chúng cũng rất chịu đầu tư.

Đúng là đầu tư thật, khoản đầu tư đẫm máu.

Đám người kia không biết quy luật của tia tử ngoại, gần như không có ai thoát khỏi bi kịch bị giật chết tươi. Mân Hinh ngồi bệt dưới đất lắng nghe tiếng gào thét truyền đến bên tai, cô ôm chặt lấy đầu mình, cả cơ thể cũng run rẩy kịch liệt.

Phong Phong vươn tay ra nắm lấy cánh tay cô, nghe ngóng xung quanh, để lúc nào cũng có thể phát hiện ra được cá lọt lưới.

Gió lạnh thốc tới, âm thanh vù vù vang lên giữa bầu trời đêm, nghe như tiếng than khóc rền rĩ.

Trường tiểu học mới, đã bị đóng cổng ngoài.

Thủy An Lạc và Cố Minh Hạo đứng đó nhìn cánh cổng bị đóng kín.

Giờ cũng chỉ tầm khoảng chín rưỡi tối, còn hai tiếng rưỡi nữa mới tới mười hai giờ.

Cơn gió vẫn lạnh thấu xương, mồ hồi sau lưng như kết lại thành băng, lạnh buốt.

“Tôi nhớ hồi đó lúc nào tôi cũng đi học muộn.” Thủy An Lạc bỗng lên tiếng.

“Phải, hơn nữa đi học thì cậu toàn ngủ trong lớp. Tôi cũng không hiểu, hồi đó cậu toàn tới muộn mà tại sao lên lớp vẫn ngủ được vậy?” Cố Minh Hạo thắc mắc hỏi, bầu không khí lúc này lại có vẻ hài hòa bất ngờ.

Hài hòa đến mức khiến người ta thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.