Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2096: Chương 2096: Đánh cờ với trời [3]




Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu, hai tay nhét trong túi áo, “Bên đó có bán trà sữa, đi mua cho tôi một cốc đi, lạnh quá.”

Cố Minh Hạo gật đầu, chạy đi mua trà sữa cho cô.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn tin nhắn trên điện thoại, là tin nhắn Kiều Nhã Nguyễn gửi đến, chỉ có hai chữ: Bình an.

Dưới chân cô hơi nhũn ra, nhưng lại thở hắt ra một hơi thật mạnh.

Lúc này, Cố Minh Hạo đi mua trà sữa cho Thủy An Lạc cũng nhận được chỉ thị của đại Boss, bảo hắn lập tức xác nhận người tới Vân Nam rốt cuộc là Sở Ninh Dực và An Phong Dương hay là Phong Phong và An Phong Dương. Hoặc nói, buộc phải xác nhận xem hiện tại Sở Ninh Dực có ở trong nhà hay không.

Cố Minh Hạo nhận lấy cốc trà sữa, cất điện thoại đi, sau đó lại sải bước đi về phía bên kia.

Thủy An Lạc lại đứng thẳng lên nhìn hắn đi tới, cô nhận lấy cốc trà sữa, hai tay ôm lấy cốc để làm ấm tay.

“Sao thế, có trà sữa liền vui vẻ như vậy sao?” Thấy Thủy An Lạc rõ ràng trông vui hơn ban nãy nhiều, Cố Minh Hạo không nhịn được cười nói.

“Tất nhiên rồi, trời lạnh thế này mà có một cốc trà sữa nóng là hạnh phúc nhất đấy.” Thủy An Lạc cười tít mắt nói, sau đó liền cấm ống hút đâm mạnh vào.

“Đâm mạnh thế, không sợ đâm rách à?”

“Không sao, cái này dai lắm.” Thủy An Lạc vẫn cười nói.

“Này nhóc, không còn sớm nữa rồi, chúng ta...”

“Sụt... A...” Thủy An Lạc bỗng kêu lên một tiếng, nước mắt bỗng dâng lên, “Chân, chân tôi.” Thủy An Lạc đau đến mức nhảy cẫng lên tại chỗ.

Cố Minh Hạo cúi đầu liên thấy trà sữa vừa ra lò đã thuận theo chỗ Thủy An Lạc vừa chọc vỡ chảy thẳng xuống giày thể thao của cô.

“Đau quá...” Thủy An Lạc lùi lại hai bước, ngồi bệt luôn xuống bậc thang.

Cố Minh Hạo âm thầm nhìn Thủy An Lạc, như thể đang suy ngẫm điều gì đó.

“Anh gì ơi, thật xin lỗi, vừa rồi tôi không trông thấy, phục vụ dùng cốc chấp lượng kém để lấy nước cho anh...” Ông chủ vừa đuổi tới nơi, còn chưa nói hết đã nhìn thấy Cố Minh Hạo chạy nhanh như gió tới bế thốc Thủy An Lạc đang ngồi trên bậc thang lên.

“Bệnh viện ở đâu?” Cố Minh Hạo tức giận quát.

Ông chủ bị giật mình, chỉ về một hướng, ngã tư phía trước rẽ phải có một bệnh viện.

Cố Minh Hạo không chờ người ta nói xong đã bế Thủy An Lạc chạy đi mất.

Thủy An Lạc đau đến nỗi tái mét cả mặt, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn.

“Cố Minh Hạo, vừa rồi anh nghĩ gì thế? Cảm thấy tôi cố tình sao?” Trong cơn gió lạnh, giọng của Thủy An Lạc có chút bi thương.

Luận đóng kịch, từ khi về bên Sở Ninh Dực, cô đã đến mức luyện thành tinh rồi.

Cố Minh Hạo không hề dừng chân chút nào. Hắn chạy nhanh tới bệnh viện, sau đó vào thẳng phòng cấp cứu.

Chân của Thủy An Lạc bi bỏng sưng lên mấy cái bọc nước, giày thể thao vốn không chống nước nên nước nóng gần như đổ hết vào chân cô, nước sôi gần một trăm độ, cứ thể đổ hết lên cả chân cô.

Tất được cắt ra, nhìn trông càng đáng sợ hơn.

Cố Minh Hạo đứng bên cạnh nhìn y tá xử lý vết thương, hai tay siết chặt lại.

Thủy An Lạc đè tay xuống giường, cố chịu đựng cơn đau buốt tim gan này.

“Anh đi đi, nếu anh nghi ngờ thì giờ có thể tới nhà tôi, tôi sẽ không gọi điện cho Sở Ninh Dực, tránh để anh cảm thấy tôi đang mật báo cho anh ấy. Anh đi rồi thì nhớ bảo anh ấy tới đón tôi là được.” Vừa nói, nước mắt của Thủy An Lạc lại rơi tí tách, trông rất đáng thương, đúng là cô không chịu nổi cơn đau này thật.

Cố Minh Hạo hơi cúi đầu, giấu đi tâm trạng phức tạp dâng lên trong đáy mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.