Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 114: Chương 114: Đây gọi là tự tin




Thủy An Lạc âm thầm chửi rủa Lão Phật Gia nhà mình trong lòng, tự dưng lại hại cô thành ra thế này? Nhắc đến cái gì không nhắc, cứ phải nhắc đến chuyện chòng ghẹo ngược lại là sao?

Nhưng Thủy An Lạc cũng biết, cô tuyệt đối không thể nhát gan vào lúc này được. Nếu hôm nay cô mà tỏ ra sợ hãi thì Sở Ninh Dực sẽ cười nhạo cô cả đời này mất.

“Chòng ghẹo lại là một kỹ năng sống, anh cũng phải để tôi nghĩ... nghĩ kỹ đã chứ.” Thủy An Lạc cố gắng để giữ giọng mình nghe sao cho bình thường nhất, ít nhất là không thể sợ hãi được.

Sở Ninh Dực khẽ nhướng mày, khoảng cách giữa anh và cô vẫn đầy mờ ám.

“Cũng đúng, vậy tôi rất mong chờ sự vào sự phản công của em đấy.” Giọng nói chứa đựng ý cười của Sở Ninh Dực thì thầm bên tai cô, nói xong anh đứng dậy rời đi.

Thủy An Lạc đỏ bừng cả mặt nhìn theo bóng lưng cà nhắc của Sở Ninh Dực. Sự thật chứng minh, dù cho bạn có đẹp trai đến thế nào mà nhảy lò cò như thế thì cũng không đẹp nổi nữa đâu.

***

Ba giờ chiều, sau khi Thủy An Lạc cho Tiểu Bảo Bối ăn no rồi Sở Ninh Dực liền đưa cô ra khỏi nhà, nói cho hay thì là để cô tân trang lại nhan sắc, không thể để đến lúc đó lại có lỗi với bộ trang phục mà mẹ chồng cô đã chuẩn bị cho được.

Thủy An Lạc ngồi ở phía sau cứ nghiến răng nghiến lợi lầm bầm, nhưng vì Sở Ninh Dực đang ngồi bên cạnh nên cô cũng không dám nói ra khỏi miệng.

Sở Ninh Dực mặc một bộ vest đen, cái chân bị thương lúc này đang gác nhẹ lên chân Thủy An Lạc và nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thủy An Lạc thật sự muốn ném một câu vào mặt Sở Ninh Dực: Mẹ nó, đây là đồ mẹ anh chuẩn bị cho tôi đấy, anh không sợ làm bẩn nó à!

Đáng tiếc, nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ cô có dám nói ra đâu!

“Nghĩ cho kỹ xem muốn ghẹo ngược lại tôi thế nào, tôi vẫn đang chờ được ghẹo đây.” Tuy rằng Sở Ninh Dực không mở mắt, nhưng câu này đảm bảo là anh đang nói cho Thủy An Lạc nghe.

Đã thế tài xế còn đang ngồi ngay phía trước nữa chứ!

Gương mặt trái xoan của Thủy An Lạc lại đỏ bừng lên, rõ ràng là cái gã Sở Ninh Dực này đang cố tình trêu cô mà.

“Sở Ninh Dực, tôi không muốn trang điểm.” Thủy An Lạc cau mày nói.

“Chẳng lẽ anh không cảm thấy tôi để mặt mộc trông xinh hơn à?”

Sở Ninh Dực nghe thấy Thủy An Lạc nói vậy xong liền mở mắt, sau đó nhìn thẳng vào cô gái đang chớp chớp mắt nhìn mình.

Anh giơ tay lên véo má cô: “Ngoại trừ việc sinh một đứa con trai ra, da mặt cô cũng dày lên đấy nhỉ.”

“Cái này gọi là tự tin.” Thủy An Lạc hứ một cái rồi hất tay anh ra, sau đó nhìn cái chân đang gác lên đùi mình.

“Anh đè lên chân tôi đau quá.” Thủy An Lạc không nhịn được nói. Lúc này cô chỉ có thể ngồi dựa lưng vào ghế xe, gần như là không thể động đậy được gì.

“Cố chịu đi.” Sở Ninh Dực thản nhiên đáp lại, tiếp tục ung dung dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, dù sao cảm giác bắt nạt cô nhóc này vẫn rất khá vui.

Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nhào đến đợp chết Sở Ninh Dực.

Đúng vào cái lúc Thủy An Lạc đang định thay đổi sắc mặt thì Sở Ninh Dực bỗng mở mắt ra nhìn cô, sau đó nói: “Cơ mà, nếu không trang điểm mà vẫn xinh hơn Thủy An Kiều thì đây cũng là một sự lựa chọn không tồi.”

“Ừa ừa ừa.” Thủy An Lạc vội vàng gật gù.

“Tôi nói này Thủy An Lạc, cô không biết xấu hổ thật đấy hả, ngay tới câu này mà cô cũng dám gật đầu thừa nhận à?” Sở Ninh Dực lại chép miệng chậc chậc thành tiếng.

Thủy An Lạc: “...”

Thủy An Lạc im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô không phải là đối thủ của con hồ ly Sở Ninh Dực này, cô không nói nữa là được chứ gì?

Thủy An Lạc nhìn ra bên ngoài, đột nhiên nhớ ra một chuyện, không nhịn được lại quay sang hỏi Sở Ninh Dực: “Nhã Nguyễn cũng muốn đến, anh có thể lấy hộ nó một tấm thiệp mời được không?”

“Kiều Nhã Nguyễn muốn đến thì sẽ tự có cách, chỉ có đứa ngốc như cô mới cảm thấy nhất định phải có thiệp mời thì mới vào được thôi.” Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc với ánh mắt như đang nhìn một đứa ngốc, hoặc phải nói là đang nhìn cô như nhìn một đứa ngốc hết thuốc chữa mới đúng.

Lại một lần nữa Thủy An Lạc câm nín chuyển dời tầm mắt, tại sao cô lại ngu xuẩn đến mức chủ động nói chuyện với anh ta cơ chứ, tại sao, tại sao chứ! Aaaaaaaaaa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.