Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 113: Chương 113: Làm thế nào để chòng ghẹo ngược lại anh ta bây giờ?




Thủy An Lạc ngồi xuống giường, cầm điện thoại gọi thẳng cho Kiều Nhã Nguyễn.

Đầu bên kia nhanh chóng nhấc máy.

“Này gái à, không ngờ gái ăn diện các thứ lên một tí thôi trông lại ra hồn người như thế đấy nhé. Đúng là người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân mà.” Kiều Nhã Nguyễn chậc chậc lưỡi nói.

“Mày kêu mày muốn đi cùng tao, thế mày định đi kiểu gì?” Thủy An Lạc có hơi hối hận vì đã không nhận thiệp mời của Thủy An Kiều, nếu nhận thì cô có thể đưa cho Kiều Nhã Nguyễn dùng rồi.

“Để đó tao tự có cách, mày cứ ở đấy mà đợi nghênh đón Ai gia đại giá đi.”

“Dạ...” Thủy An Lạc nịnh nọt dạ một tiếng.

“Ở nhà tao có quen không? Mày không biết nấu nướng gì thì gọi đồ ăn bên ngoài ấy. Khu nhà tao tiện lắm.”

“Tốt lắm, tao ngủ thẳng cẳng một giấc đến sáng luôn.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi đột nhiên nhớ ra một chuyện.

“Tao bảo này, đối diện nhà mày không phải là có một cặp vợ chồng già đang ở hả? Tối qua không hiểu sao mà cứ lạch cạch mãi hẳn một lúc lâu ý.”

“Đúng thế, con của bọn họ đang ở nước ngoài, chắc lúc bà ấy đi vứt rác nên tiếng động hơi to chăng.” Thủy An Lạc nằm trên giường bất đắc dĩ nói, “Tao cũng muốn về nhà, về nhà cơ, về nhà cơ.”

“Xí, không phải mày đang ở nhà đấy à?” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi xuống giường đi rửa mặt.

“Đây có phải là nhà tao đâu, mà mày ơi, hôm nay tao lại bị trêu ghẹo nữa đấy, cứ tiếp tục thế này thì không được, không được.” Thủy An Lạc nghĩ đến cái vụ “dồn giường”, “dồn không khí”, lại thêm hành động đeo vòng cổ cho cô lúc ban nãy ở dưới nhà của Sở Ninh Dực nữa. Cô có cảm giác bản thân mình sắp không bình tĩnh nổi nữa rồi.

“Ôi, còn bị ghẹo nữa cơ à, mày có giỏi thì ghẹo lại lão ấy đê.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi cúi xuống tìm được một cái bàn chải mới trong ngăn kéo, “À, tao dùng bàn chải mới trong tủ nhà mày nhé.”

“Dùng đi, trong đấy đều là đồ mới cả đấy, mày dùng cái gì cũng được.” Thủy An Lạc nói xong lại ngồi dậy, “Tao cảm thấy tao không thể cứ ngồi chờ chết thế này được. Ít nhất kiểu gì cũng phải trêu ghẹo lại một hai lần chứ.”

“Đúng, mày phải trêu ghẹo lại đi, chúc mày may mắn không bị lão ấy ghẹo ngược lại.” Kiều Nhã Nguyễn đặt điện thoại lên giá, bắt đầu đánh răng.

“Tao bảo này, Lão Phật Gia, mày phải tin tưởng vào tao.”

“Ừ, tao có lòng tin ở mày mà. Tiểu Lạc Tử tiến lên, Ai gia đợi tin tốt của mày.” Kiều Nhã Nguyễn đánh răng ừ ừ à à trả lời.

“Tuy là tao vẫn cảm thấy mày đang khinh bỉ tao, nhưng mà tao quyết định rồi, chắc chắn sẽ khiến mày xin lỗi tao vì cái sự khinh bỉ của mày ngày hôm nay.” Thủy An Lạc siết nắm đấm hầm hừ lên tiếng.

“Thế thì mày phải cố lên đấy, tao đánh răng cái đã.” Kiều Nhã Nguyễn tiếp tục súc miệng khà khà.

Thủy An Lạc cúp điện thoại, nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại. Không thể để bạn bè khinh bỉ mình như thế được, cô nhất định phải chòng ghẹo lại anh ta.

“Em định chòng ghẹo lại tôi như thế nào?”

Trong khi Thủy An Lạc đang âm thầm hạ quyết tâm, ở cửa bỗng vang lên một giọng nam rất dễ nghe.

“Ôi má ơi~~” Thủy An Lạc hết hồn thốt lên, suýt nữa thì quăng luôn điện thoại xuống đất. Cô hốt hoảng nhìn người đàn ông đang đứng trụ một chân trước cửa.

Thủy An Lạc đột nhiên cảm thấy bà mẹ chồng trước của cô nói một câu rất đúng, tại sao anh ta gãy chân rồi mà vẫn không chịu ngồi yên một chỗ, chạy đến cửa phòng cô làm cái gì? Mà chạy đến thì thôi đi, còn nghe lén cô nói chuyện điện thoại, nghe thì nghe rồi, thế mà lại còn ngang nhiên nói hẳn ra miệng nữa chứ. Sở tổng, anh làm như thế liệu có ổn không?

Sở Ninh Dực lại chẳng cảm thấy mình làm vậy thì có gì không ổn, ngược lại anh từ từ đi đến bên giường, trước lúc Thủy An Lạc kịp nhảy xuống anh liền kéo lấy cánh tay cô lại rồi chống một tay lên giường, mỉm cười nói: “Em còn chưa nói em định chòng ghẹo lại tôi thế nào mà?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.