Đợi đến khi Tiểu Bảo Bối nức nở chìm vào giấc ngủ rồi, Thủy An Lạc mới đứng dậy đi vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Nhưng lúc nhìn thấy chính mình trong gương, ngay bản thân cô cũng phải giật mình, không kìm được mà đưa tay lên lau đi vết máu trên khóe môi, đây là máu của anh!
Cô nhớ hình như cô đã cắn rất mạnh thì phải.
Thôi, kệ anh ấy, người sai cũng đâu phải là cô.
Thủy An Lạc tắm rửa thay đồ ngủ xong vẫn chẳng thể che hết đống “dâu tây” chằng chịt trên cổ.
“Thiếu phu nhân, tôi có mang một cốc sữa nóng lên cho cô này. Cô uống đi rồi hãy ngủ nhé.” Thím Vu đứng ngoài cửa đau lòng nói.
Thủy An Lạc cả người run run, cô hít một hơi thật sâu rồi mới quay ra mở cửa.
Thủy An Lạc mở cửa ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là ánh mắt lo lắng của thím Vu. Thủy An Lạc miễn cưỡng cười cười, đưa tay nhận lấy ly sữa từ tay thím Vu, “Cảm ơn thím Vu, cháu không sao ạ.”
Thím Vu đưa tay lên vuốt nhẹ cánh tay của Thủy An Lạc, “Yên tâm, lần này thím Vu đứng về phía cháu.”
Thím Vu vừa mới dứt lời, cánh cửa phòng ngủ chính đã bật mở. Thủy An Lạc quay sang ném cho anh một cái lườm lạnh như dao, rồi đóng sầm cửa lại.
Sở Ninh Dực cau mày, cái cô nhóc chết tiệt này, người sai trong chuyên này rõ ràng là cô, thế mà còn nóng tính hơn cả anh là sao.
Thím Vu nhìn Sở Ninh Dực, khẽ lắc đầu, lại quay người đi xuống nhà. Bà còn tưởng thiếu gia khôn ra rồi cơ. Tại sao sau khi biết được tình cảm của mình thì lại càng ngốc đi thế này?
Sở Ninh Dực nhìn theo bóng thím Vu đi xuống nhà, sắc mặt anh càng khó coi tợn, ngay cả thím Vu cũng ngày càng to gan rồi đấy.
Sở Ninh Dực xuống nhà, đi đến quầy rượu lấy một chai rượu ra. Thím Vu vốn đang định khuyên anh nhưng nghĩ thế nào lại thôi, quay về phòng mình đi ngủ.
Thủy An Lạc bê cốc sữa quay vào phòng, hơi thở vẫn còn dồn dập. Nghĩ đến chuyện xảy ra tối nay, cô cúi xuống nhìn Tiểu Bảo Bối trông rất giống ai kia kia, lại lần nữa nhắc nhở chính mình: Đây là con mày sinh ra đấy, là mày sinh đấy!
Có thế mới khiến cô không phát rồ lên mà trút lên Tiểu Bảo Bối.
Chuyện cô gặp đàn anh rõ ràng là việc ngoài ý muốn, nhưng anh chẳng hỏi chẳng rằng gì đã phát điên lên rồi, đó mới là nguyên nhân khiến Thủy An Lạc cảm thấy tức nhất.
Giả vờ giả vịt để cô đi gặp đàn anh, đến lúc gặp thật rồi lại phát rồ phát dại lên.
Cái cách làm biến thái này ngoại trừ anh ra chắc chẳng ai có thể làm được đâu.
Điện thoại vứt ở trường mất rồi, cô chẳng còn cách nào để kể với Kiều Nhã Nguyễn chuyện ngày hôm nay. Máy tính để dưới nhà, nhưng ở Ninh Dực cũng ở dưới đó, cô thà đi ngủ còn hơn.
Nửa đêm, Sở Ninh Dực lấy chìa khóa sơ cua mở cửa phòng ngủ của Thủy An Lạc ra.
Cửa sổ vẫn không đóng, chắc tại cô tức quá cho nên cũng chẳng để ý đến cái cửa sổ nữa.
Ánh trăng chiếu sáng lên gương mặt của hai mẹ con, mang theo cả cảm giác mờ ảo không chân thực.
Thủy An Lạc khẽ nghiêng mình, lần này hình như sợ đè phải Tiểu Bảo Bối, cho nên cô giữ một khoảng cách nhất định với con.
Tiểu Bảo Bối hai tay giang rộng, bướng bỉnh hất chăn ra.
Sở Ninh Dực đứng dựa vào cửa chứ không vào trong, vết cắn trên cổ tay vẫn đau, thậm chí cảm giác đau còn rõ ràng hơn trước, nhưng anh cũng không để ý tới.
Không biết Sở Ninh Dực đứng đó bao lâu, mãi đến khi hai chân bắt đầu có cảm giác tê rần anh mới chậm rãi đứng thẳng lên đi vào trong phòng.
Mùi rượu trên người anh khiến Thủy An Lạc thoáng cau mày nhưng cô cũng không tỉnh dậy.
Sở Ninh Dực thở phào một cái, không ngờ anh lại biết sợ, sợ cô sẽ tỉnh lại, sợ cô sẽ lại nói ra những lời như cô chẳng có quan hệ gì với mình cả.
Thậm chí còn sợ cô sẽ nói Mặc Lộ Túc tốt hơn anh.
“Em là của anh, kể từ cái ngày anh thừa nhận tình cảm của mình thì em đã chính là người phụ nữ của riêng mình anh rồi.” Sở Ninh Dực khẽ thì thầm, giống như đang tự lầm bầm một mình. Cuối cùng anh cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cô rồi mới quay người đi ra ngoài.