Thủy An Lạc tỉnh dậy từ rất sớm, bỗng ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trong phòng. Cô cau mày nghĩ, hình như tối qua cô đâu có uống rượu đâu.
Lúc này Tiểu Bảo Bối đang giơ tay vươn người, mắt mũi vẫn còn đang lim dim, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, có vẻ như sắp khóc đến nơi.
Thủy An Lạc vội vàng bế cậu nhóc dậy. Tiểu Bảo Bối mở mắt ra liền nhìn thấy mẹ yêu nhất của cu cậu, cái miệng nhỏ nhắn liền toét ra cười hớn hở, chẳng khóc lóc gì nữa.
Thấy Tiểu Bảo Bối cười, cả một buổi tối ấm ức của Thủy An Lạc liền tan biến sạch sẽ. Cô cúi xuống thơm một cái lên má cu cậu, “Dậy rồi hả.”
“Ma ma~ Ma ma~” Tiểu Bảo Bối vung tay vung chân cười híp tịt cả mắt, cái đầu nhỏ hết quay bên này rồi lại bên kia, bắt đầu gọi “bạ bạ”, nhưng mà lần này ba nhóc lại không có ở đây.
“Cục cưng à, con biết gọi ba mẹ rồi, giờ mình học cái mới được không, con gọi thử bà đi, bà~” Thủy An Lạc vừa dạy vừa bế nhóc vào phòng tắm.
“Pà~ pà~”
Thủy An Lac cúi xuống thơm lên gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bảo Bối một cái, “Tiểu Bảo Bối giỏi quá, thế gọi ông nhé, ông~”
“Ma ma~ mama~”
Ok, thế là cái này thất bại rồi, ông nội đừng trách con nhé, tại cháu ông không chịu học thôi.
Hai mẹ con vệ sinh cá nhân xong xuôi, lúc xuống nhà thì thấy thím Vu đang lau nhà, thấy Thủy An Lạc đi xuống thím Vu liền nói: “Thiếu phu nhân dậy rồi à, mau vào ăn sáng đi, thím làm món cô thích nhất đấy.”
“Vâng, cháu cảm ơn.” Mặc dù hai mắt vẫn còn hơi sưng đỏ nhưng lúc này tâm trạng của Thủy An Lạc cũng tốt hơn nhiều rồi. Cô và con trai ngó quanh bốn phía một hồi.
Thủy An Lạc: May mà anh ấy không ở đây.
Tiểu Bảo Bối: Không ngờ ông già nhà mình lại không có ở đây!
Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối thả vào ngựa yêu của cu cậu. Sở Ninh Dực không có ở đây thì cô có thể ngồi ăn dưới sàn phòng khách rồi.
Bạn nhỏ Tiểu Bảo Bối tinh thần hưng phấn cưỡi ngựa yêu chạy như giặc, mặc thím Vu cứ đuổi theo sau dỗ cậu nhóc ăn canh trứng.
“Thím Vu, thím để thắng bé dừng lại rồi hẵng đút cho nó ăn, bằng không sau này nó không chịu ăn cơm tử tế đâu.” Thủy An Lạc vừa ăn sáng vừa xem ti vi, thấy thế liền nói.
“Trẻ con chẳng phải đều thế này hết sao.” Thím Vu rất dung túng cho Thủy An Lạc, chỉ cần thiếu gia không có nhà, thiếu phu nhân muốn ăn thế nào thì ăn, đây cũng chẳng phải nhà chính, quy tắc nhiều cũng để làm gì đâu.
Tiểu Bảo Bối quay đầu lại nhìn mami một cái, nhóc cưỡi ngựa yêu lẫm chẫm bước từng bước đến bên cạnh mami của mình, định túm lấy đôi đũa trên tay mẹ.
“Đây cho, cho.” Thủy An Lạc cầm lấy đôi đũa đưa cho cậu nhóc, bằng không kiểu gì thằng bé cũng phá cô suốt cho coi.
Đáng tiếc Tiểu Bảo Bối ngay đến cái dĩa còn không biết cầm thế mà còn đòi nghịch đũa, vừa mới cầm được đôi đũa, cái tay nhỏ cầm không vững, cạch một cái, đôi đũa rơi xuống đất.
“Ư...” Tiểu Bảo Bối cúi xuống, nhưng cậu nhóc đang ngồi trong cái xe ngựa tập đi nên không nhặt được, cánh tay ngắn cũn kéo tay mami, bắt mami nhặt lên cho cậu nhóc.
Thủy An Lạc ngẩng lên nhìn cu cậu, Tiểu Bảo Bối luống cuống mãi, cánh tay nhỏ đập đập liên tục lên cánh tay cô, ý bảo mami mau nhặt lên cho con đi mà!
Thủy An Lạc cúi nhìn cái đũa lăn lóc dưới đất, lại quay sang nhìn con trai đang giục mình nhặt, đây là lớn bắt nạt cô, bé cũng bắt chước ức hiếp cô đấy hả?
Thím Vu đang bê cái bát nhỏ đuổi theo sau đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa liền chạy ra mở cửa, tay vẫn còn bê bát, nhưng vừa mới ra tới nơi liền trông thấy người đang đứng ngoài cửa qua camera ở ngoài. Bà vội vàng quay sang báo cho Thủy An Lạc biết, “Phu nhân đến, phu nhân đến rồi.”
Thủy An Lạc kinh ngạc, vội vội vàng vàng đứng lên bê toàn bộ đồ ăn sáng đặt lên bàn ăn, sau đó ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng trên bàn ăn sáng.
Tiểu Bảo Bối chớp chớp mắt, chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Sao tự nhiên mami lại đổi sang chỗ khác thế?
Tiểu Bảo Bối nghĩ nghĩ một hồi rồi lại cưỡi ngựa phi đến tìm mami.