Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 564: Chương 564: Gặp lại ngụy viên viên




Thủy An Lạc ngẩng đầu trợn mắt nhìn cô bạn thân một cái rồi lại giả vờ cất thẻ không nói gì nữa.

Cô còn đang nghĩ, không biết trong thẻ của Phong Phong rốt cuộc có bao nhiêu tiền nhỉ?

Ảnh đế đó, chắc chắn là cũng giàu chết đi được cho mà xem.

Vì đưa cả Tiểu Bảo Bối đi cùng cho nên hai người họ cũng không đi xa, chỉ đến trung tâm thương mại ở gần đó.

Bộ quần áo gấu con của Tiểu Bảo Bối đã bị mẹ giặt mất rồi, nên hiện giờ nhóc mặc một chiếc áo len nhỏ màu trắng, bên dưới phối với quần jean, trông kiểu gì cũng giống với mấy nhóc đẹp trai, đáng yêu vô cùng.

Không có bộ đồ gấu con thì Tiểu Bảo Bối trở lại phong độ bình thường. Nhóc ngoan ngoãn tựa vào lòng mẹ mình rồi cùng mẹ nuôi đi dạo phố.

Mua quần áo cho mình xong, Thủy An Lạc liền quyết định qua xem đồ nam. Cô định mua cho Sở Ninh Dực một cái áo khoác, cô rất ít khi thấy Sở Ninh Dực mặc áo khoác.

“Chộ ôi, giờ trong đầu mày chỉ toàn là người đàn ông của mày thôi đúng không?” Kiều Nhã Nguyễn chọc ghẹo nói.

“Ha, chờ tới lúc trong đầu mày toàn là người đàn ông của mày đi, để tao chống mắt lên coi lúc đó mày làm thế nào?” Thủy An Lạc vừa nói vừa giao Tiểu Bảo Bối cho Kiều Nhã Nguyễn, sau đó cầm lấy một chiếc áo khoác màu đen và một cái màu trắng. Thủy An Lạc ngoảnh lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn hỏi: “Cái nào nhìn đẹp hơn?”

“Màu đen đi, trông hợp với cái mặt băng tảng của Sở tổng nhà mày!” Kiều Nhã Nguyễn bắt đầu phỉ nhổ.

Thủy An Lạc bĩu môi đặt lại cái áo trắng về chỗ cũ. Thật ra thì ở trước mặt cô Sở tổng hầu như chẳng bao giờ mang khuôn mặt băng tảng đó.

Thủy An Lạc cầm quần áo đến trước gương so thử: “Không biết có bị ngắn không nhỉ?” Mặc dù cái áo này dài đến mắt cá chân của cô, nhưng mà cô đâu có được cao như Sở tổng đâu.

“Xin hỏi người nhà cô cao khoảng bao nhiêu ạ?” Nhân viên phục vụ lễ phép hỏi một câu.

“1m83.” Thủy An Lạc thuận miệng đáp một câu.

“Vậy size áo mà cô cầm là vừa luôn đấy ạ, không ngắn đâu.”

“Thế gói lại cho tôi.” Thủy An Lạc mỉm cười nói rồi đưa chiếc áo trong tay cho nhân viên phục vụ.

“Khoan đã!”

Thủy An Lạc vừa đưa quần áo cho nhân viên bán hàng thì một âm thanh bén nhọn đột nhiên vang lên.

Thủy An Lạc cau mày, sao cái giọng này cứ khiến người ta thấy khó chịu thế nhỉ?

Cô quay đầu lại thì thấy Ngụy Viên Viên mặc một cái áo khoác dài bằng lông chồn đỏ rực, cô ta đưa cả vệ sĩ tới đây. Tuy Ngụy Viên Viên còn trẻ nhưng cách ăn mặc trang điểm lòe loẹt của cô ta khiến cô ta trông cũng phải già đi mấy tuổi.

Kiều Nhã Nguyễn cũng ngoảnh lại nhìn, thấy người bước tới liền thản nhiên mở miệng nói: “Ôi, cứ tưởng ai cơ, đây chẳng phải người hầu của ai đó trước đây sao?”

“Cô...” Ngụy Viên Viên nổi điên, nhưng hình như cô ta đã học được cách áp chế cảm xúc của mình cho nên sự tức giận của cô ta không bùng phát ra, trái lại còn đưa tay chỉ quần áo trong tay Thủy An Lạc: “Tôi muốn cái đó, tôi muốn lấy tất cả những gì mà họ mua.”

Nhân viên phục vụ có hơi lúng túng.

Kiều Nhã Nguyễn hừ lạnh: “Sao nào, cô tưởng cái trung tâm thương mại này là do nhà cô mở chắc?”

“Đúng là nhà tôi mở đấy thì sao?” Ngụy Viên Viên ngẩng đầu ưỡn ngực vênh váo nhìn lại.

Kiều Nhã Nguyễn nhất thời bị cô ta chặn họng.

Thủy An Lạc đưa quần áo cho nhân viên phục vụ, đi tới kéo Kiều Nhã Nguyễn đang định lên tiếng lại, “Ngụy Viên Viên, lần này trông thấy tôi không chạy à? Có khi tôi là ma thật đấy...” Thủy An Lạc cố tình nói bằng cái giọng u ám vào tai cô ta.

Ngụy Viên Viên khẽ run lên một cái. Cô ta lập tức lui về sau một bước rồi hung hăng nhìn chằm chằm Thủy An Lạc: “Tôi đọc tin rồi, cô đừng hòng lừa tôi.”

Lúc đọc được mấy cái tin đó, cô ta cảm thấy thật ghen tị với Thủy An Lạc, ghen tức đến phát điên lên.

“Vậy thì tiếc thật đấy.” Thủy An Lạc bất đắc dĩ mà nhún nhún vai.

Ngụy Viên Viên tức run cả người: “Còn không mau lấy đống quần áo đó lại đây cho tôi!” Ngụy Viên Viên lớn tiếng hét lên với mấy vệ sĩ phía sau cô ta.

Kiều Nhã Nguyễn cười lạnh: “Lấy quần áo lại cũng được, nhưng đền lại gấp mười lần đi, bà đây cũng mất tiền mua chứ bộ.”

“Đây là địa bàn của tôi, chính các cô xông vào còn trách ai?” Ngụy Viên Viên cười ha hả, ánh mắt cô ta nhìn Thủy An Lạc càng thêm căm hận. Nếu không phải do cô thì ba cô ta đâu vội vã gả cô ta cho một lão già như thế chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.