Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 565: Chương 565: Mày có thể thử xem




Thủy An Lạc nhẹ nhàng vỗ về Tiểu Bảo Bối đang khó chịu, sau đó cô ngẩng lên nhìn về phía Ngụy Viên Viên.

“Cô Ngụy, cái trung tâm thương mại này có viết tên Ngụy Viên Viên của cô không? Hay là nơi này có quy định rằng không cho phép chúng tôi bước vào?” Thủy An Lạc nhàn nhạt lên tiếng, nhưng trong giọng nói đã mang theo mấy phần sắc lạnh.

“Một đứa con gái hãm hại cả ba của mình như cô thì đâu đâu cũng nên lập một tấm bảng viết rằng chó và Thủy An Lạc đều không được vào!” Ngụy Viên Viên ỷ vào việc lão già mà cô lấy cũng là nhân vật có máu mặt ở thành phố A cho nên mới dám to gan đối địch với Thủy An Lạc như vậy.

Sắc mặt của Kiều Nhã Nguyễn lập tức càng trở nên khó coi hơn.

“Còn chưa ra tay đi!” Ngụy Viên Viên lại lớn tiếng hét lên.

“Ai dám động vào!” Ngay lúc vệ sĩ muốn giật lấy cái túi trong tay Kiều Nhã Nguyễn thì Thủy An Lạc đột nhiên lạnh giọng lên tiếng.

Kiều Nhã Nguyễn hơi sững sờ. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Thủy An Lạc như kiểu không thể ngờ được nhỏ bạn thân của mình lại dám sẵng giọng như vậy.

Tên vệ sĩ kia thấy Thủy An Lạc nói vậy không nhịn được mà có chút giật mình.

“Ngụy Viên Viên, ai cho cô cái gan dám động vào đồ của tôi như thế hả?” Giọng nói của Thủy An Lạc ngày càng trở nên lạnh lẽo.

“Thủy An Lạc, đây là địa bàn của tao, mày vênh váo cái quái gì chứ?” Ngụy Viên Viên nói rồi tay chuẩn bị đánh xuống.

Thủy An Lạc lập tức siết lấy cổ tay của cô ta, đôi mắt lạnh như băng: “Ngụy Viên Viên, tự mình nhìn rõ thân phận của mình đi, trước khi tôi điên lên thì cô tốt nhất là mau cút đi.”

“Ha, Thủy An Lạc, mày tưởng mày là cái thá gì chứ, chẳng phải cũng chỉ là một con điếm, con đĩ leo lên giường người khác thôi sao!” Ngụy Viên Viên lớn tiếng chửi ầm ĩ: “Ngớ người ra đó làm gì, đánh nó cho tôi.”

“Oa...”

Tiểu Bảo Bối bị tiếng hét ồn ào của Ngụy Viên Viên làm cho giật mình nên khóc toáng lên. Kiều Nhã Nguyễn đặt Tiểu Bảo Bối vào lòng của Thủy An Lạc, sau đó quăng thẳng cái túi trong tay đi: “Lạc Lạc, lui về phía sau!”

Thủy An Lạc hơi hơi nhún vai rồi ôm con trai đang khóc lớn lui về phía sau. Dù sao thì Kiều Nhã Nguyễn cũng là đai đen Tae Kwon Do, chẳng lẽ lại sợ hai tên vệ sĩ này chắc.

Kiều Nhã Nguyễn bẻ bẻ nắm tay của mình phát ra tiếng rốp rốp: “Muốn đánh nhau đúng không, tới đây!”

Ngụy Viên Viên không nhịn được mà lui về phía sau một bước, để cho hai tên vệ sĩ kia xông lên.

Thân thủ của Kiều Nhã Nguyễn không tệ nhưng chung quy cô vẫn là phụ nữ, hơn nữa hai vệ sĩ kia vừa nhìn đã biết là vệ sĩ chuyên nghiệp, vậy nên chẳng bao lâu sau Kiều Nhã Nguyễn đã rơi vào thế hạ phong. Thủy An Lạc nhíu chặt chân mày, vừa muốn đi lên phía trước lại bị Ngụy Viên Viên chặn lại.

“Thủy An Lạc, mày vênh tiếp đi, vênh nữa đi!” Ngụy Viên Viên đắc ý nói.

Thủy An Lạc không thèm để ý đến cô ta. Cô thấy Kiều Nhã Nguyễn bị người tên vệ sĩ kia đánh trúng mấy lần thì sắc mặt càng thêm khó coi: “Ngụy Viên Viên, cô nghĩ giờ cô làm chúng tôi bị thương thì ai có thể đứng ra bảo vệ cô được đây?”

“Tao không tin Sở Ninh Dực sẽ vì mày mà đối địch với chồng của tao đâu!” Ngụy Viên Viên vẫn chưa biết tình hình của bản thân mà kiêu ngạo lên tiếng.

“Ngụy Viên Viên, nhớ kỹ lời cô vừa nói đấy!” Thủy An Lạc vừa mới dứt lời ngẩng đầu lên nhìn về phía Kiều Nhã Nguyễn. Phía bên kia, Kiều Nhã Nguyễn nhất thời sơ suất nên đã bị người kia đá một đá ngã lăn xuống đất. Trong nháy mắt trong mắt Thủy An Lạc ánh lên tia sát khí. Cô bất ngờ trở tay nắm lấy cổ tay của Ngụy Viên Viên.

“A!!!”

Ngụy Viên Viên hét lên một tiếng chói tai, dường như cô ta không thể chịu được cảm giác đau đớn trên cổ tay.

“Bảo bọn họ dừng tay, nếu không tao đảm bảo mày không còn mạng mà lết ra khỏi đây đâu!” Thủy An Lạc vừa nói vừa tăng lực siết chặt lấy tay cô ta.

Ngụy Viên Viên đau đến mức cả người co quắp nhưng vẫn không tin, gân cổ lên nói: “Mày mà dám giết người chắc!”

“Mày có thể thử xem!” Thủy An Lạc trầm giọng nói bên tai cô ta, giọng nói mang theo vẻ kỳ dị không nói nên lời.

Cả người Ngụy Viên Viên bỗng nhiên có cảm giác đau đớn không thể gọi tên, hai môi cũng trở nên run rẩy.

“Tôi, tôi...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.