Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1829: Chương 1829: Ghen tuông tốt cho sức khỏe [10]




Bước chân của Kiều Nhã Nguyễn hơi khựng lại, cô quay lại nhìn khuôn mặt sung sướng của ai đó.

Phong Phong cười, anh rất hài lòng với đáp án này.

Dường như Kiều Nhã Nguyễn đang nghĩ xem phải phản bác lại như thế nào, thế nhưng cô lại không thể cãi được.

Bởi vì vừa rồi hai người bọn họ thực sự giống như những cặp vợ chồng bình thường khác đang cãi nhau.

Mà trên thực tế thì giữa hai người họ chỉ còn thiếu một quyển sổ hồng để chứng minh mối quan hệ này nữa thôi.

Thế cho nên thứ đáng sợ nhất trên đời này chính là thời gian. Nó khiến họ dần tiến vào hình thức chung sống của một đôi vợ chồng già.

“Chắc chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi!” Kiều Nhã Nguyễn nhàn nhạt nói, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Phong Phong: “...”

Phong Phong nổi giận, cô gái này nói thật một chút thì sẽ mất mạng hay sao hả?

“Em đi đâu thế?” Phong Phong trầm giọng nói rồi cũng chạy theo.

Kiều Nhã Nguyễn đi ra ngoài rồi nhấn chuông cửa của căn hộ đối diện, sau đó quay đầu nhìn người đàn ông đang xỏ dép chạy theo.

Phong Phong im miệng, cô ấy chỉ đi đón con gái thôi.

Kiều Nhã Nguyễn vừa mới nhấn chuông thì thang máy mở ra.

Thủy An Lạc vừa nói chuyện vừa đẩy Sở Ninh Dực đi ra, sau khi cô nhìn thấy họ thì liền hét ui chao một tiếng: “Không cần gọi xe cứu thương hay xe tang à?”

Phong Phong đen mặt.

Kiều Nhã Nguyễn quay lại liếc anh ta một cái: “Tạm thời thì không cần, tạm thời chưa có ý định tìm đối tượng khác.”

Phong Phong: “...”

Thế quái nào mà câu trả lời này lại khiến người ta cảm thấy nghẹn lời vậy chứ.

Cô gái này không thể nói về anh dễ nghe một chút để anh được hài lòng sao?

Mười hai giờ khuya, lũ trẻ đều đã ngủ cả rồi.

Sở Ninh Dực quăng cho Phong Phong một ánh mắt sắc bén rồi cũng về phòng ngủ.

Kiều Nhã Nguyễn đi bế Tiểu Bất Điểm đang ngủ cùng Bánh Bao Đậu trên lầu đi xuống.

Thủy An Lạc đứng ở cầu thang nhìn cô: “Chẳng phải ngày mai mày phải quay về quân bộ sao? Tối hôm nay cứ để con bé ngủ bên này đi! Cũng muộn thế này rồi.”

“Không sao đâu, hiếm lắm tao mới có thời gian được ở cùng con bé.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi cúi đầu hôn lên má Tiểu Bất Điểm một cái: “Mày cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

Thủy An Lạc nhìn bọn họ đi ra ngoài, sau đó quay về phòng ngủ. Cô thấy Sở Ninh Dực đang điều khiển xe lăn đi về phía nhà tắm liền vội vàng chạy lại đẩy giúp anh.

“Quậy một trận như vậy cũng tốt, hai cái người suốt ngày vờ vịt giùng giằng này cuối cùng cũng không gây chuyện nữa rồi, chứ nếu không thì chẳng biết đến bao giờ mới có thể kết hôn được nữa!” Thủy An Lạc vừa giúp Sở Ninh Dực cởi quần áo vừa nói.

Sở Ninh Dực nhướng mày, hoàn toàn không có ý kiến với việc dùng từ của vợ ngốc nhà mình.

“Em đi nghỉ ngơi đi, anh tự làm được.” Sở Ninh Dực nhìn hai bọng mắt đen thui dưới mắt cô, không khỏi có chút đau lòng, sáng mai cô ấy còn phải đi làm nữa.

Thủy An Lạc âm thầm cúi đầu nhìn hai chân của anh, nói: “Anh thế này còn muốn tự tắm thế nào hả?” Thủy An Lạc nói rồi gõ một cái lên hai chân của anh: “Anh thật sự không cảm thấy gì à?”

Sở Ninh Dực đưa tay xoa đầu cô. Thủy An Lạc vẫn chưa từ bỏ ý định mà gõ thêm một cái vào xương bánh chè của anh, sự thật chứng mình, cho dù cô có làm như vậy thì anh cũng chẳng có chút phản ứng nào cả.

Thủy An Lạc thở dài rồi ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực: “Để mấy ngày nữa em tìm bên trung y hỏi một chút, xem có biện pháp khác hay không.”

“Em rất để tâm đến chuyện này à?” Sở Ninh Dực đột nhiên hỏi.

Thủy An Lạc nắm chặt lấy bàn tay Sở Ninh Dực: “Em không để tâm chuyện anh có thể đứng lên được nữa hay không, thế nhưng em để tâm đến cái mà anh để tâm!” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.

Sở Ninh Dực khẽ cong môi rồi trở tay nắm lấy cổ tay của cô, sau đó đôi môi lành lạnh của anh áp lên môi cô, anh nỉ non: “Rồi sẽ ổn thôi, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.”

Giọng của Sở Ninh Dực rất nhỏ, thậm chí Thủy An Lạc còn nghe không rõ, bởi vì người đàn ông này hoàn toàn không cho cô cơ hội để nghe rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.