Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1830: Chương 1830: Hạ lăng trả đũa [1]




Tin tức về Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn tung ra ngợp trời.

Điện thoại của Kiều Nhã Nguyễn dường như sắp bị mẹ cô gọi đến mức hỏng luôn, thế nhưng cô vẫn chọn cách coi như không thấy.

Trong quân bộ cũng có người chỉ trỏ, thế nhưng cô cũng coi như không biết.

Triệu Phi Phi thấy Kiều Nhã Nguyễn quay về, trong mắt cô nàng có chút lo lắng: “Cậu không sao chứ? Chuyện đứa bé kia là sao, làm tôi sợ muốn chết?”

Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống mép giường rồi tháo mũ xuống: “Cậu nói xem?”

Không thể có chuyện không sao được, ít nhất Ban kỷ luật cũng đã để mắt tới cô rồi, tất cả những công việc hiện tại của cô đều bị tạm hoãn.

“Lần này đám lính mới do cậu dạy dỗ thi được hạng nhất đấy. Vn dĩ cậu có thể được thăng cấp đó, thế mà cậu lại đi theo vết xe đổ của lão đại.” Triệu Phi Phi tiếc nuối nói rồi ngồi xuống đối diện cô.

Kiều Nhã Nguyễn vuốt ve chiếc di động của mình. Nếu nói cô không thèm để ý đến chuyện này là không thể nào. Dù sao thì binh lính không muốn làm tướng thì không phải binh lính tốt. Cô nỗ lực huấn luyện tân binh cũng chính là để bản thân có thể được thăng cấp.

“Lão đại đã bị bọn họ dìm suốt ba năm nay rồi. Cậu nhìn xem ba năm nay lão đại lập biết bao công trạng như thế, nhưng kết quả thì sao?” Triệu Phi Phi đến gần Kiều Nhã Nguyễn, sau đó tiếp tục nói: “Lần này lão đại gánh tội nặng hộ cậu, chắc vấn đề của cậu cũng không lớn đâu.”

“Lão đại?” Kiều Nhã Nguyễn sửng sốt, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác không nói thành lời.

Triệu Phi Phi tuy tiếc nuối nhưng cũng không biết nên khuyên nhủ thế nào.

Kiều Nhã Nguyễn vừa mới nằm xuống, di động đột nhiên vang lên, cô xem thử thì thấy đó là một dãy số lạ.

Kiều Nhã Nguyễn nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn bấm nhận: “Alo...”

“Cô Phong, tôi là Hạ Lăng!” Người ở đầu bên kia nói thẳng.

Sắc mặt của Kiều Nhã Nguyễn hơi đổi, cả người cũng trở nên căng thẳng: “Cô Hạ.”

“Cô Phong, tôi mạo muội gọi điện cho cô thế này chỉ vì muốn tối nay có thể gặp cô một lát, có được không?” Thanh âm của Hạ Lăng truyền tới từ đầu bên kia có chút đáng thương.

“Chúng ta đâu cần thiết phải gặp nhau chứ?!” Kiều Nhã Nguyễn nhàn nhạt trả lời.

“Là về chuyện của cô An, tôi có chút chuyện muốn nói với cô!” Hạ Lăng nói.

An Kỳ Nhu sao?

Kiều Nhã Nguyễn siết chặt hai tay lại: “Vậy thì lại càng không cần thiết. Dù sao cô và chị ấy cũng chẳng có bất cứ liên quan nào đến nhau cả!”

“Gần đây tôi có nghe nói vài chuyện của cô An. Tôi chỉ muốn nói cho cô biết rằng sự yêu thích của tôi với Phong Phong chỉ là tình cảm yêu thích điện ảnh thôi, vậy nên cô không cần phải... đề phòng tôi như thể đề phòng kẻ cướp như vậy!” Hạ Lăng nói xong rồi dứt khoát cúp máy.

Kiều Nhã Nguyễn nghe tiếng tút tút trong điện thoại, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác bị chó cắn một phát.

Đề phòng cô ta như thể đề phòng kẻ cướp?

Mẹ, cô ta nghĩ mình là cái thá gì chứ?

Kiều Nhã Nguyễn thở phì phò đặt di động xuống bàn. Con nhỏ kia hình như hơi tự cao tự đại quá rồi thì phải?

“Làm sao thế?” Triệu Phi Phi thấy sắc mặt của Kiều Nhã Nguyễn là lạ liền tò mò hỏi.

“Gặp phải một con điên!” Kiều Nhã Nguyễn tức giận trả lời, sau đó lại cầm di động của mình đứng dậy: “Tôi đi tìm lão đại!”

Triệu Phi Phi gật đầu rồi nhìn Kiều Nhã Nguyễn chạy ra ngoài.

Kiều Nhã Nguyễn đi đến tòa nhà hành chính, đúng lúc Sư Hạ Dương đang muốn ra ngoài.

Kiều Nhã Nguyễn dứt khoát lôi người vào phòng làm việc.

“Sao thế?” Sư Hạ Dương nhíu mày nói.

“Anh bị đánh dấu sao?” Kiều Nhã Nguyễn nhìn anh ta, trong mắt mang theo chút cảm xúc khác thường.

“Quản quân không nghiêm là lỗi của tôi.” Sư Hạ Dương chẳng thèm để tâm.

Kiều Nhã Nguyễn hít sâu một hơi rồi nhìn Sư Hạ Dương bằng ánh mắt áy náy: “Xin lỗi.”

“Không có gì phải xin lỗi hết, có bị ghi tội hay không thì với tôi mà nói cũng chẳng có gì khác nhau cả!” Sư Hạ Dương nói, sau đó đặt tay lên vai Kiều Nhã Nguyễn: “Nhưng mà cô còn trẻ.”

Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu, dường như đang đấu tranh tâm lý.

“Tại sao anh lại đối xử với tôi tốt như vậy?” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhất quyết muốn một câu trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.