Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1831: Chương 1831: Hạ lăng trả đũa [2]




Sư Hạ Dương nghe thấy câu hỏi này, rõ ràng có hơi sững ra.

Hai cánh tay đang buông bên người của Kiều Nhã Nguyễn không tự chủ được mà siết chặt lại.

“Bởi vì, cô và tôi năm đó giống y hệt nhau!” Sư Hạ Dương nói rồi dứt khoát đẩy cửa đi ra ngoài.

Kiều Nhã Nguyễn: “...”

Quả nhiên là do cô nghĩ quá nhiều rồi.

Bị đình chỉ công tác nên Kiều Nhã Nguyễn rất rảnh rỗi. Nếu Hạ Lăng đã dám gọi điện đến khiêu khích thì tất nhiên cô sẽ đến xem thử xem thế nào.

Kiều Nhã Nguyễn đổi quần áo bình thường rồi chạy đi, trên đường còn tiện tay gọi cho Phong Phong để báo cho anh biết cô đi đâu.

“Em đi gặp cô ta làm gì?” Phong Phong nhíu mày.

“Thay vì trốn tránh thì chẳng thà chủ động xuất kích. Em không nghĩ một người chẳng có quan hệ gì đến anh mà lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh! Không phải tốt tức là xấu!” Kiều Nhã Nguyễn vừa lái xe vừa nói.

“Hẹn gặp nhau ở chỗ nào?” Phong Phong khồng ngăn cản nữa. Anh đặt bình sữa đã cạn lên bàn, sau đó bế Tiểu Bất Điểm đang nửa tỉnh nửa mơ vào phòng tắm.

“Bán Đảo, ngoài vành đai bốn ấy!” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi nhìn di động của mình. Mẹ cô lại gọi đến. Kiều Nhã Nguyễn dứt khoát ấn từ chối cuộc gọi.

“Đi đi, anh biết rồi, một lát nữa sẽ qua đó!” Phong Phong vừa nói vừa nhìn cô con gái đang dụi mắt mình, sau đó hôn chóc lên môi bé một cái.

“Anh tới làm gì? Sợ em bắt nạt cô ta sao?”

“Nói đùa, ông đây sợ em bị bắt nạt đó. Ai mà biết đằng sau cô ta còn có kẻ nào nữa chứ?” Phong Phong còn đang nói thì Tiểu Bất Điểm đột nhiên giằng lấy di động.

“Mẹ ơi, chào buổi sáng!” Giọng Tiểu Bất Điểm giòn tan.

Khóe miệng của Kiều Nhã Nguyễn bất giác cong lên, nghe thấy tiếng con gái, cô lại càng chẳng sợ gì nữa.

“Chào buổi sáng bảo bối của mẹ!” Kiều Nhã Nguyễn dịu dàng nói, sau đó cô trò chuyện với con gái thêm mấy câu rồi cúp máy.

Phong Phong đánh răng rửa mặt cùng con gái xong liền ăn sáng đơn giản rồi ra ngoài. Sau khi ra đến ngoài rồi anh vẫn hỏi ý kiến Tiểu Bất Điểm: “Con muốn chơi với Bánh Bao Rau hay muốn theo ba ra ngoài?”

“Ai muốn chơi với Bánh Bao Rau chứ! Miệng thì độc địa lại còn chẳng biết lịch sự gì!” Tiểu Bất Điểm tỏ ra cực kỳ ghét bỏ.

Thế nhưng Tiểu Bất Điểm vừa mới dứt lời thì cánh cửa nhà đối diện lại mở ra.

“Nói không lại người ta thì ở sau lưng người ta nói người ta độc mồm độc miệng, đây gọi là có lịch sự hả?” Bánh Bao Rau tiễn anh trai đi học nghe thấy vậy liền dựa người vào cửa phản bác, cái vẻ ngứa đòn giống y hệt ba nhóc.

“Ai nói sau lưng cậu chứ, tôi nói xấu sau lưng cậu thì cậu nghe được chắc?” Tiểu Bất Điểm vẫn gân cổ cãi.

Thủy An Lạc: “...”

Phong Phong: “...”

“Tôi nghe thấy bởi vì tôi đi ra đúng lúc. Nếu không thì chẳng phải là cậu đang nói xấu sau lưng tôi sao?” Bánh Bao Rau vẫn thản nhiên đáp lại.

Tiểu Bảo Bối đeo cặp sách bước qua dắt tay Tiểu Miên Miên. Tiểu Miên Miên thì nhỏ giọng thì thầm với nhóc: “Hai em ấy lại cãi nhau rồi.”

Tiểu Bảo Bối bất đắc dĩ nhún vai, có vẻ như đã quá quen với cảnh này rồi.

“Tôi nói quang minh chính đại đấy chứ, cậu không ra là được rồi!” Tiểu Bất Điểm hầm hừ.

“Không đi đi còn làm gì đấy?” Thủy An Lạc vội nói, nếu không thì chẳng biết hai đứa nhỏ này còn muốn ồn ào tới khi nào nữa.

Phong Phong sờ sờ mũi của mình rồi vội vàng ôm Tiểu Bất Điểm đi vào thang máy: “Tôi tới vành đai bốn, tiện đường đưa tụi nhỏ đến trường luôn cho. Cô không cầm tiễn nữa đâu.”

Thủy An Lạc chỉ mong như vậy. Cô nhìn đám Phong Phong rời đi liền xoa xoa đầu Bánh Bao Rau: “Bất Điểm là con gái, con phải ga lăng với em ấy chứ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.