Phong Phong hơi sững ra, thu tay của mình lại, bắt đầu nghiêm chỉnh ăn cơm.
“Trên đời này, có những thứ mà chúng ta không thể ngăn cản được, ví dụ như fan cuồng, dù idol có nói là đừng tới đón ở sân bay thế nào đi chăng nữa thì họ cũng không thay đổi, lúc nào cũng sẽ thấy fan đến đón ở sân bay.” Phong Phong vừa ăn vừa nói.
“Thế giờ anh đang muốn chứng tỏ điều gì đây?” Kiều Nhã Nguyễn bỗng cảm thấy bữa cơm này nuốt không nổi nữa.
“Anh có thể kiên trì với sự lựa chọn của mình, nhưng anh không thể khống chế được tự do của cô ta.” Phong Phong nói, “Chắc điều chúng ta phải nói không phải là vấn đề này nhỉ.”
Lúc này Phong Phong nghiêm túc đến mức khiến người ta không nhẫn tâm cắt ngang lời anh nói.
Một Phong Phong thế này không phải là một diễn viên, mà là một người công tác Y học.
“Tướng mạo của mỗi người, trừ gen ra còn biến hóa theo môi trường và khí hậu, còn tính cách, trên thế giới này chúng ta chỉ có thể nghe thấy việc có tính cách giống nhau chứ không hề có tính cách tương đồng.” Phong Phong vẫn vừa ăn vừa nói.
Kiều Nhã Nguyễn chọc chọc đũa trong bát: “Thế nên?”
“Vậy nên, dù gia cảnh của Hạ Lăng có sạch sẽ, từ góc độ Y học anh cũng có thể chứng minh rằng cô ta tuyệt đối có vấn đề rất lớn.” Phong Phong nói rồi lại gắp thức ăn cho cô, “Thế nên, anh không thể hoàn toàn không tiếp xúc với cô ta được.”
Kiều Nhã Nguyễn hơi cúi đầu, nhưng lại nhận ra cô không thể nuốt trôi cơm nữa.
Phong Phong vẫn đang nói, “Anh mặc kệ bất kể là ai dám lợi dụng Kỳ Nhu, anh cũng phải tóm kẻ đó ra.”
Kiều Nhã Nguyễn ngẩng lên, nghiêm túc nhìn Phong Phong: “Nếu cô ta thật sự là chị Kỳ Nhu thì sao?”
Vấn đề này không phải cô chưa từng nghĩ tới, nhưng mỗi lần nghĩ tới cô đều toát hết mồ hôi lưng, vì cô sợ.
Phong Phong hơi khựng lại, đối diện với ánh mắt của cô.
“Không thể nào.” Chính anh đã tận mắt chứng kiến cái chết của Kỳ Nhu, thậm chí, cô đã mất mạng trên chính bàn mổ của anh.
“Em nói là nếu.” Kiều Nhã Nguyễn nghiêm túc nhìn vào mắt anh.
Phong Phong hơi mím môi, đặt đũa xuống, đè hai tay lên vai Kiều Nhã Nguyễn: “Không có “nếu như” này, dù là...”
Anh hy vọng có “nếu như” này hơn bất cứ ai.
Bốn mắt nhìn nhau, trong đó xen lẫn thâm ý mà người khác không thể hiểu được.
Một lúc lâu sau, Kiều Nhã Nguyễn đành chịu thua, gật đầu nói, “Được, không có nếu như.”
Phong Phong xoa lên mặt cô, tì vào trán cô nói, “Thế này là em đang ăn dấm* đấy hả?”
“Thật ngại quá, em thích ăn tương.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong lại đẩy người kia ra, cầm đũa lên ăn cơm tiếp.
*Ở Trung Quốc: Khi nói ăn dấm cũng có nghĩa ám chỉ tới việc ghen tuông.
Phong Phong mượn lực đẩy của cô, dựa thẳng vào lưng ghế, nhìn cô ăn cơm.
“Em không thể ăn dấm một lần vì anh à?” Phong Phong tủi thân.
Kiều Nhã Nguyễn còn chẳng thèm liếc anh lấy một cái, vẫn tiếp tục ăn cơm, “Phụ nữ ăn dấm vì anh nắm tay nhau cũng đủ vòng mấy vòng quanh Trái Đất, thế là quá đủ rồi.”
“Ông đây chỉ cần dấm của một mình em thôi.” Phong Phong nổi cáu.
Cuối cùng Kiều Nhã Nguyễn cũng ngẩng lên nhìn anh, trông thấy dáng vẻ tức giận đáng yêu, cô nghĩ một hồi liền gật đầu.
Phong Phong hơi kích động nhìn cô, bà xã mà ăn dấm thì sẽ có bộ dạng thế nào nhỉ? Mong chờ quá đi.
Kiều Nhã Nguyễn đứng dậy, nghiêm túc nhìn anh, sau đó bỏ đi.
Hả?
Phong Phong ngẩn ra, đây là trò gì vậy?
Chẳng lẽ bà xã anh vào bếp lấy dao à?
Phong Phong lặng lẽ sờ lên cổ mình, ăn dấm như vậy thật sự hại thân thể quá.
“Bà xã à, ý của anh là...” Phong Phong còn chưa nói xong đã thấy Kiều Nhã Nguyễn trưng vẻ mặt sát khí đằng đằng đi từ bếp ra.