Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1821: Chương 1821: Ghen tuông tốt cho sức khỏe [2]




Kiều Nhã Nguyễn bước tới rồi đặt chai dấm chua lên bàn đánh bộp một tiếng.

“Cho anh!”

Phong Phong: “...”

Má, vợ anh đang đùa anh đó hả? Không ngờ lại đi lấy dấm thật kìa!

Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống tiếp tục ăn cơm, Phong Phong cũng ngồi xuống.

“Nói chuyện nghiêm túc.”

“Nói.”

Phong Phong nhìn cô vợ tràn ngập phong thái Thủ trưởng của mình. Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Không có việc gì, ăn cơm đi.”

Kiều Nhã Nguyễn nhướng mày.

Vậy nên các cụ dạy cấm có sai. Trên đời này không có chuyện gì mà ấy ấy không giải quyết được hết. Ấy một lần không được thì làm hai lần là được rồi.

Phong Phong vừa ăn cơm vừa nói: “Gần đây em cũng phải cẩn thận một chút đấy!”

“Hừ, kể từ khi có dính líu đến đám người các anh là em đây đã không còn biết ba chữ “không cẩn thận” viết như thế nào nữa rồi!” Kiều Nhã Nguyễn thờ ơ nói.

Phong Phong: “...”

Đương nhiên anh không có lời nào để cãi lại cả.

Phong Phong đưa con gái bảo bối qua nhà Thủy An Lạc nhưng cũng không có được trọn một đêm sung sướng như tưởng tượng.

Bởi vì cơm tối còn chưa ăn xong, Kiều Nhã Nguyễn đã bị một cú điện thoại gọi đi mất rồi.

Phong Phong nhìn vợ mình dùng tốc độ tên lửa thay quần áo rồi chạy đi, cuối cùng anh cũng cảm nhận được thế nào gọi là vợ lính.

Không đúng, phải là chồng lính.

Kiều Nhã Nguyễn đi ngay trong đêm. Tiểu Bất Điểm được ông bố ruột của mình nhận về, tuy rằng bé chẳng biết vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra.

Sau khi Kiều Nhã Nguyễn rời đi liền mất liên hệ, về phần Hạ Lăng thì cô ta kế thừa toàn bộ nghị lực của fan cuồng, bám riết theo Phong Phong cả ngày lẫn đêm.

Bộ phim sắp quay xong, tạm thời Phong Phong không nhận thêm phim mới cho nên sau khi bộ phim này hoàn tất, anh có một khoảng thời gian để xử lý chuyện tình cảm giữa anh và Kiều Nhã Nguyễn. Chuyện đầu tiên là mang Tiểu Bất Điểm đến gặp bố mẹ vợ để thỉnh tội.

Phong Phong đưa Tiểu Bất Điểm ra khỏi công ty, Hạ Lăng đã đứng cạnh xe chờ anh sẵn.

Phong Phong nhíu mày nhưng vẫn không để ý đến cô ta.

Hạ Lăng cần mẫn mở cửa xe cho anh, Phong Phong còn chẳng buồn liếc mắt nhìn cô ta lấy một cái.

“Phong Ảnh đế, tôi biết anh không thích tôi.” Hạ Lăng tỏ ra đáng thương nói.

“Không có gì gọi là thích hay không thích hết.” Phong Phong nhàn nhạt nói: “Chỉ có điều cô cứ bám theo tôi như vậy cũng không có kết quả gì đâu.” Phong Phong nói rồi cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Lăng.

Hạ Lăng nắm lấy cửa xe, không hề có ý đóng lại.

“Vì tôi giống với mối tình đầu của anh, thế nên anh mới chối bỏ sự yêu thích của tôi đối với anh sao?” Hạ Lăng nói có chút kích động.

Lúc này, ánh mắt của Phong Phong liền trở nên sắc bén.

Hạ Lăng bị ánh mắt của anh ta dọa sợ, không nhịn được mà lui về sau một bước, tủi thân nói: “Anh làm như vậy là không công bằng với tôi!”

Phong Phong để Tiểu Bất Điểm ngồi vào xe rồi đứng bên cạnh xe nhìn Hạ Lăng đang tỏ vẻ đáng thương.

“Để cô ở lại cạnh tôi thì lại càng bất công đối với vợ tôi!” Phong Phong thản nhiên nói: “Nếu như cô Hạ đã hiểu rõ đạo lý này thì sau này đừng bám theo tôi nữa.”

Phong Phong nói bóng gió. Người bình thường đều biết tránh đi hiềm nghi, cô ta làm như vậy nếu không phải là có mục đích riêng thì liệu cô ta có phải là người bình thường không.

Hạ Lăng như bị những lời này chặn họng. Cô ta chậm rãi buông tay của mình ra.

Phong Phong đóng cửa xe lại rồi dứt khoát nói với George: “Lái xe đi.”

George bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn Hạ Lăng, sau đó cho xe chạy đi.

“Không ngờ cậu vẫn còn thương tiếc cô gái ấy đó.” George cười nhẹ nói.

“Nói nhăng nói cuội cái gì đó?” Phong Phong tựa lưng vào ghế rồi để Tiểu Bất Điểm thoải mái bò trên người anh.

“Nếu là cô gái khác thì cậu đã sớm mất kiên nhẫn mà đạp bay đi rồi. Thế nhưng đến giờ cậu vẫn có thể dùng vẻ mặt ôn hòa đó nói chuyện với cô ta. Phong Phong, cậu đối xử với Hạ Lăng rất khác biệt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.