Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2048: Chương 2048: Giỏi lắm, thím vu của tôi [4]




Trong phòng ngủ, trên giường, trên khuôn mặt của người đàn ông đang khó khăn ngồi dậy kia có vài phần khó hiểu.

“Này, Cố Minh Hạo, anh bị điên đấy à?” Thủy An Lạc nhanh chóng đi vào phòng ngủ, nhìn hắn với vẻ phẫn nộ.

Bánh Bao Đậu bị đánh thức, lổm nhổm bò dậy, cơ thể nhỏ bé quay lưng lại với cánh cửa. Bé thấy ba mình đang ngẩn người, hình như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sở Ninh Dực chống thẳng cánh tay xuống mặt giường, như thể dồn hết sức lực lên cánh tay mình, sau khi anh ngồi dậy được liền ôm Bánh Bao Đậu đang sợ hãi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lên lưng bé con.

“Anh Cố, có chuyện gì sao?” Giọng của Sở Ninh Dực hơi khàn khàn, có vẻ như thực sự vừa tỉnh dậy.

“Có chuyện gì thế, nửa đêm nửa hôm thế này?”

Bên ngoài cửa, người bước vào đầu tiên là Kiều Nhã Nguyễn vẫn mặc nguyên áo ngủ và áo choàng dài, đi sau cô là An Phong Dương, cả hai người đều có vẻ chưa tỉnh ngủ.

“Nửa đêm nửa hôm mà ầm ĩ cái gì thế hả? Không biết trong nhà còn có trẻ nhỏ à.” An Phong Dương khàn giọng trách cứ.

Thủy An Lạc bật cười, “Cố Minh Hạo, tối nay anh chưa uống thuốc hả?”

Ánh mắt thâm trầm của Cố Minh Hạo nhìn về phía Sở Ninh Dực trong phòng ngủ, lại quay ra nhìn An Phong Dương với mái tóc rối tung rối mù, rõ ràng là dáng vẻ vừa mới ngủ dậy.

Kiều Nhã Nguyễn “xì” một tiếng, “Nửa đêm lên cơn động kinh à, tôi còn tưởng tên trộm nào to gan thế. Không có chuyện gì nữa thì tôi về phòng ngủ đây.”

Suy nghĩ của Cố Minh Hạo từ từ khôi phục lại, hắn hít một hơi sâu rồi mới đáp lời, “Ban nãy về nhà, nhìn thấy có một bóng người kỳ lạ đi lên đây, nếu như Sở tổng ở nhà, vậy thì không sao rồi.”

“Cảm ơn anh Cố đã quan tâm, tôi như thế này cũng chẳng đi đâu được, không phải sao?” Sở Ninh Dực vừa nói vừa nhìn xuống hai chân.

“Không sao là tốt rồi, tôi về trước đây.” Cố Minh Hạo nói xong, quay người, đi ngang qua An Phong Dương.

An Phong Dương nhìn hắn đi, cũng đi theo ra ngoài, “Đóng cửa đi, con bé ngốc này nữa, sau này nửa đêm nửa hôm đừng có mở cửa. Sở Đại không đứng dậy được, lỡ gặp phải kẻ xấu thì biết làm sao?” An Phong Dương vừa đi vừa nhắc nhở.

Thủy An Lạc mím môi, đi theo ra ngoài để đóng cửa, “Lấy đâu ra lắm kẻ xấu thế, ban nãy anh ấy cũng bảo là anh ấy mà, Cố Minh Hạo có phải kẻ xấu đâu.”

Cơ thể Cố Minh Hạo ngưng lại trong chốc lát. Hắn bấm nút thang máy rồi quay lại nhìn Thủy An Lạc, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười, “Mau quay về nghỉ ngơi đi, nghe lời anh An, buổi tối đừng mở cửa.”

Thủy An Lạc đáp lời rồi trực tiếp đóng cửa lại.

An Phong Dương ngáp một cái, lúc đi đến cửa còn quay đầu lại nhìn Cố Minh Hạo bước vào thang máy, “Anh Cố, sau này nếu nhìn thấy bóng ai đó nữa thì có thể gọi điện thoại cho chúng tôi, anh đột ngột xông lên như thế có hơi làm phiền tới mọi người đấy.”

Khóe miệng Cố Minh Hạo hơi cong lên, “Nhất định rồi.”

An Phong Dương mỉm cười, nhìn theo cánh cửa thang máy đóng lại, sau đó mới về nhà.

Thủy An Lạc đóng cửa, quay trở về phòng ngủ, Sở Ninh Dực đang thay quần áo, “Nguy hiểm quá, chỉ lệch đúng một giây.”

Sở Ninh Dực thay quần áo ngủ, ném quần vào giỏ quần áo trong nhà tắm, vươn tay ra xoa đầu Thủy An Lạc, “Mai là hắn sẽ không nghi ngờ gì nữa đâu.”

“Anh muốn làm gì?” Thủy An Lạc hiếu kỳ hỏi.

“Ngủ đi, muộn quá rồi.” Sở Ninh Dực nói xong, ôm lấy cô nằm xuống giường.

Thủy An Lạc vẫn thấy tò mò nhưng không thể chống lại cơn buồn ngủ. Bánh Bao Đậu ban nãy bị giật mình thức giấc cũng đã được ba dỗ dành, lại say giấc nồng rồi.

Sở Ninh Dực với tay tắt đèn, nhẹ nhàng vỗ lên lưng Thủy An Lạc, cho đến khi cô ngủ rồi, anh mới bắt đầu nghĩ về chuyện của căn cứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.