Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2049: Chương 2049: Giỏi lắm, thím vu của tôi [5]




Buổi sáng hôm sau, khi Thủy An Lạc thức dậy làm bữa sáng, lướt mạng thấy một tin tức mới, bên quản lý hạ tầng của khu biệt thự phát hiện hai người bị đông cứng dưới tầng một của một ngôi biệt thự, nghe nói là hai tên trộm, tối qua muốn đi trộm đồ, không ngờ bị thứ đồ ở bên trong biệt thự dọa cho mất mật, nhảy thẳng từ trên cửa sổ xuống dưới đất. Nhưng chúng quên mất chúng đang ở tầng ba, cho nên ngất xỉu dưới đất.

Nhưng đây không phải điều quan trọng, quan trọng hơn cả là thứ hai tên trộm kia nhìn thấy trong phòng ngủ ở tầng ba là một thi thể đáng sợ.

Thủy An Lạc lướt tới tấm ảnh chụp, phản ứng đầu tiên không phải là kinh hãi, mà là ghê tởm tới mức buồn nôn.

Thủy An Lạc ném điện thoại trong tay đi, ghé đầu vào bồn nước nôn một trận.

Sở Ninh Dực vừa thay quần áo xong, bước ra khỏi phòng ngủ, đi tới đỡ lấy Thủy An Lạc, “Sao thế?”

Thủy An Lạc vỗ vỗ lồng ngực, ra hiệu bảo anh xem tin tức.

Sở Ninh Dực chỉ liếc mắt một cái, cầm cốc nước cho Thủy An Lạc súc miệng, “Có ổn không, anh dìu em qua bên kia ngồi một lát, em là bác sĩ mà tí tẹo thế này đã không chịu nổi rồi à?”

Thủy An Lạc phất phất tay, qua một lúc mới mở miệng hỏi, “Ghê lắm, người đấy là ai thế?”

Sở Ninh Dực thấy cô không còn nôn nữa, ôm Thủy An Lạc tới ghế sofa bên ngoài.

“Ba của Cố Minh Hạo.”

Thủy An Lạc ngẩn ra trong chốc lát, là người năm đó chính tay Cố Minh Hạo giết sao?

Sở Ninh Dực đặt cô ngồi lên ghế, đưa tay sờ sờ đầu cô, “Tối qua ra ngoài bị đông cứng rồi à?”

Thủy An Lạc lắc đầu, “Hai người đó cũng nằm trong kế hoạch của anh?”

“Cũng coi là vậy.” Sở Ninh Dực nói xong, xác định chắc chắn Thủy An Lạc không còn gì khó chịu nữa mới đứng dậy đi vào bếp làm bữa sáng, chỉ có điều mới đi đến cửa, anh bỗng nhiên quay lại, “Chắc không phải là em “có” rồi đấy chứ?”

Thủy An Lạc cầm gối tựa ném thẳng vào người anh, “Nghĩ nhiều thế.”

“Không phải.” Sở Ninh Dực nói rồi nhanh chóng quay trở lại, “Hôm đó chúng ta không dùng biện pháp bảo vệ, hơn nữa anh căn bản không nhớ em có phải đang trong thời kỳ an toàn hay không.”

Hôm đó Sở Ninh Dực hoàn toàn chìm trong trạng thái điên cuồng, sao còn tính nổi được kì an toàn của cô không nữa.

Trên đầu Thủy An Lạc như có một bầy quạ bay qua.

“Anh zai à, chiều qua bà dì của em tới rồi, chính tay anh còn đưa băng vệ sinh cho em đấy, anh quên rồi hả?” Thủy An Lạc miệng cười nhưng lòng không cười.

Sở Ninh Dực đơ người, sau đó đẩy Thủy An Lạc ra, đi vào phòng bếp.

Tốc độ này còn nhanh hơn cả Lưu Tường* nữa đấy.

*Lưu Tường là vân động viên điền kinh đầu tiên của Trung Quốc từng giành ba danh hiệu: kỷ lục gia thế giới, vô địch thế giới và vô địch Olympic.

“Ai da...”

Thủy An Lạc bị đẩy cho ngã người xuống ghế, không buồn ngồi dậy nữa.

“Quả nhiên, không có thai là bị đối xử như thế này đây, đúng là đáng thương quá mà.” Thủy An Lạc oán thán.

“Em thôi đi.” Trong phòng bếp vọng ra tiếng nói nặng nề của Sở Ninh Dực.

Thủy An Lạc bật cười thành tiếng, nằm bò trên sofa nhìn người trong phòng bếp, “Anh vẫn muốn nữa hả, ba đứa rồi đấy, phạm pháp đấy.”

Thủy An Lạc nói xong, bên trong yên tĩnh hẳn, đến khi Thủy An Lạc tưởng là anh đã bỏ qua chủ đề này rồi, Sở Ninh Dực mới mở miệng.

“Không muốn nữa, kể cả có rồi cũng không muốn nữa. Lúc Tiểu Bảo Bối ra đời anh không có mặt. Nhưng khi Bánh Bao Đậu và Bánh Bao Rau ra đời, anh đã nói với bản thân mình, đời này em đã vì anh mà chịu khổ hai lần, anh tuyệt đối không để em phải chịu thêm lần nữa.”

Giọng của Sở Ninh Dực không lớn lắm, phù hợp với tác phong trước giờ của anh, chỉ có điều trong giọng nói có thêm chút dịu dàng và thương xót.

Thủy An Lạc nằm sấp trên sofa, nhất thời trái tim như mềm nhũn.

Lúc trước khi cô mang thai, Sở Ninh Dực kích động tới mức khiến cô hoài nghi có phải anh không thích trẻ con hay không, nhưng khi anh theo cô vào phòng sinh, đứa nhỏ chưa ra đời anh đã luôn nói với cô sau này đừng sinh nữa, lúc đó Thủy An Lạc mới biết là anh xót cho cô.

Thủy An Lạc đang định nói gì đó, điện thoại trên bàn bỗng rung lên. Cô đưa tay ra với lấy, nhìn tên hiển thị trên màn hình mà ngây người, “Anh Sở, là điện thoại của Phong Điên này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.