Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3199: Chương 3199: Hiệp hai của cậu hai và ảnh đế [4]




Họp báo sẽ bắt đầu vào ba giờ chiều.

Lúc đó Sở Lạc Duy gọi điện thoại cho Kiều Vi Nhã. Kiều Vi Nhã chỉ nói cô và ba cô đang trên đường đến đó rồi.

Sở Lạc Duy khựng lại, không nói gì đã ngắt máy.

Sở Vi xử lý xong tất cả mọi thứ, quay đầu lại nhìn Sở Lạc Duy đang không vui, “Sao thế? Ba vợ cậu đến không phải là chuyện tốt à?”

“Chuyện tốt?” Sở Lạc Duy hừ một tiếng, cậu thật sự không thấy ba vợ mình đến là chuyện tốt lành gì đâu.

Chủ yếu là từ nhỏ đến lớn, ba vợ luôn có thành kiến với cậu. Hơn nữa cậu cũng không thích ba vợ mình vì ông ấy luôn cố gắng giành Tiểu Bất Điểm với cậu.

Sở Vi khẽ cười, “Đi thôi, Sư Niệm tới rồi.”

Sở Lạc Duy đáp lời, bỏ điện thoại xuống, đi ra ngoài.

Hội trường được sắp xếp trên tầng mười tám của tòa cao ốc Sở Thị, có sảnh lớn chứa được vài trăm người, mà lần này Sở Thị cũng mời không ít đại diện truyền thông.

Khi Sư Niệm được chị Tám dẫn tới, phóng viên đã ngồi kín hậu trường. Thấy Sư Niệm bước vào, tất cả kích động đứng hết lên.

Sư Niệm khẽ cong môi. Cô dựa vào cánh cửa hậu trường nhìn chị Tám, “Có biết em ghét cái giới này lúc nào nhất không? Chính là lúc này đây.”

Chị Tám khựng lại, quay đầu nhìn Sư Niệm.

Hôm nay cô không trang điểm, thậm chí trên người còn có mùi dầu mỡ, bởi vì cô vừa được đón từ trường dạy nấu ăn về.

“Sư Niệm.”

“Đi thôi.” Sư Niệm nói rồi, đứng thẳng người, bước tới, đi ra cùng với Sở Lạc Duy.

Ở hội trường có bảo vệ giữ gìn trật tự. Sau khi họ đi vào, Sư Niệm ngồi ở vị trí chính giữa, Sở Lạc Duy ngồi bên cạnh cô, bên phải của cô là chị Tám.

“Gần đây hình như tôi rất nổi tiếng, nhưng không phải do tôi mua tít báo đâu nhé, các bạn cũng nên nhường chỗ cho diễn viên chính trong bộ phim mới của công ty chúng tôi lên trang đầu với, đừng túm chặt lấy tôi như vậy.” Sư Niệm mỉm cười nói.

Nhưng người được nhắc tới ở đây là ai, mọi người đều biết cả.

Cho nên trợ lý của Cổ Nguyệt ở trong hậu trường nghe tới câu này lập tức tỏ vẻ không vui, “Cô ấy có ý gì vậy? Đang chê em không nổi tiếng bằng cô ấy sao?”

Nơi Cổ Nguyệt đang đứng vừa vặn có thể nhìn thấy cô gái đang ngồi ở bên đó, bàn tay buông hờ bên người của cô ta khẽ siết lại.

“Cô Triệu, về lần kiện tụng này, tại sao cô không chịu xuất hiện?”

“Cô Triệu, cô thấy sao về việc cô Cổ Nguyệt muốn thay thế cô trở thành át chủ bài của Sở Thị?”

...

“Át chủ bài của Sở Thị?” Sư Niệm đột nhiên lên tiếng, hiển nhiên là để trả lời câu hỏi này, “Nếu tôi nhớ không nhầm, át chủ bài của Sở Thị luôn là ảnh hậu Triệu Uyển Uyển, biến thành tôi từ bao giờ thế?”

Sư Niệm nói xong, người phóng viên kia khựng lại.

“Hơn nữa, đến hiện tại, tôi có thể chịu trách nhiệm với câu nói của mình rằng, không một ai có thể thay thế được vị trí của Triệu Uyển Uyển ở Sở Thị nói riêng và giới giải trí nói chung.” Sư Niệm nghiêm túc nói, “Cho nên, lần sau muốn hỏi, nhất định phải hỏi rõ.”

Những người bên dưới cũng yên tĩnh hơn. Có lẽ, họ thực sự sợ mình sẽ hỏi nhầm gì đó.

“Vậy lần kiện tụng này thì sao? Những gì đoàn Chị Em nói là thật sao? Tại sao cô Triệu vô duyên vô cớ rời khỏi đoàn?” Phóng viên bên dưới lại hỏi.

“Đột ngột rời khỏi đoàn đúng là vấn đề từ phía tôi, cho nên trong lần kiện cáo này tôi không xuất hiện. Nhưng hôm nay tôi cũng muốn công bố chuyện thứ hai, đó là lý do tôi đột ngột rời khỏi đoàn, cùng với những thứ ngoài hợp đồng mà đoàn phim đã cho chúng tôi trải nghiệm sau khi đến Malaysia. Tôi đã mời công ty khởi kiện đoàn phim rồi.”

Sư Niệm nói xong, cả hội trường ồn ào lên, đến cả những người đang xem truyền hình trực tiếp bên ngoài cũng đơ người, chuyện gì thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.