Sở Lạc Duy đưa tay vỗ vỗ lên bàn tay cô, “Trượt tay thôi.”
Ý của cậu là, không phải cố ý đâu.
Kiều Vi Nhã hừ một tiếng, coi như vui lòng.
Mạch Thụy không để tâm, trong lòng cô ta thậm chí thấy hơi đắc ý.
“Về chuyện ban nãy, có phải hai người nên giải thích với tôi không. Tôi không muốn bộ phim tôi đang quay lại phải ra hầu tòa đâu.” David William vừa ăn cháo vừa nói.
“Chuyện này...”
“David, anh phải tin em, kịch bản của phim điện ảnh lần này tuyệt đối không có vấn đề gì cả, em sẽ không lừa anh, đúng không nào?” Mạch Thụy ngắt lời Sở Lạc Duy, nũng nịu nói.
Kiều Vi Nhã hơi cụp mắt xuống, âm thầm tính toán.
Ánh mắt Sở Lạc Duy nhìn Mạch Thụy có vẻ tàn độc, dường như chỉ cần một giây sau thôi là cậu sẽ đứng dậy đánh người phụ nữ này một trận.
“Sở tổng vẫn luôn thích kịch bản này, nhưng Sở tổng dùng chiêu trò này có phải quá đê tiện rồi không?” Mạch Thụy đổ hết tất cả lỗi lầm của cô ta cho dã tâm của Sở Lạc Duy, “Kịch bản “Công Tước” này là tác phẩm được tất cả mọi người coi trọng, tôi biết ngay từ đầu Sở tổng đã muốn có được nó. Nhưng nếu như ngài Jack đã có được kịch bản, cậu hà tất gì phải làm những chuyện mất mặt như vậy?”
“Nếu so về việc đổi trắng thay đen thì cô giỏi hơn mẹ cô nhiều đấy, Mạch Thụy. Trừ những thủ đoạn lỗi thời này ra, cô không còn thủ đoạn nào khác nữa hả?” Kiều Vi Nhã bật cười chế giễu, nhìn Mạch Thụy thong thả ăn cháo.
Nhìn đi, người phụ nữ này chẳng buồn coi mẹ cô ta ra cái gì.
Mạch Thụy cười ha ha nhìn Kiều Vi Nhã, tiếng cười đó không khỏi khiến người ta thấy da đầu tê dại.
“Cô Kiều, bản lĩnh vừa ăn cướp vừa la làng của cô càng ngày càng giỏi nhỉ, tôi đã làm gì cơ. Tôi chỉ không để các người có cơ hội lừa người khác mà thôi.”
“Cô...”
Sở Lạc Duy đưa tay kéo cổ tay Kiều Vi Nhã, không để cô nổi nóng với người phụ nữ đối diện.
Kiều Vi Nhã hôm nay cũng được xem là được mở rộng tầm mắt rồi. Cô từng gặp những kẻ vô liêm sỉ, nhưng chưa từng gặp ai vô liêm sỉ như vậy. Ban nãy đáng ra cô nên thẳng cho thạch tín vào chứ không phải thuốc xổ mới phải.
Mạch Thụy cười đắc ý.
Muốn đấu với cô ta sao, còn non và xanh lắm.
Có điều, Mạch Thụy cứ cười rồi không cười nổi nữa, đột nhiên cảm thấy bụng đau dữ dội.
Kiều Vi Nhã nhìn sắc mặt cô ta thay đổi, tâm trạng cũng tốt hơn, “Ôi, không phải cô biết nói năng lắm sao? Cô nói đi chứ.”
Mạch Thụy muốn đưa tay ra ôm bụng nhưng lại sợ động tác này không nho nhã, cho nên chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Kiều Vi Nhã, cô thật hèn hạ.” Mặt mũi Mạch Thụy đã trắng bệch.
“Thế này mà hèn hạ sao, so với những việc cô làm, chuyện này chỉ như đồ đệ gặp sư phụ thôi. Còn không đi đi, đợi chúng tôi dọn chỗ cho cô đi vệ sinh à?” Kiều Vi Nhã không hề che giấu việc cô đã làm, câu nói này càng thừa nhận hành động của cô.
Mạch Thụy nôn nóng nhìn David William, muốn đưa anh ta theo cùng, dù sao cô ta cũng không biết Sở Lạc Duy muốn làm gì.
Nhưng bụng cô ta đau không chịu nổi, mà David William không hề có ý định đứng dậy.
“David, bất kể họ nói cái gì, anh cũng đừng tin, Sở Lạc Duy không phải thứ gì... phụt...”
Một âm thanh kỳ lạ vang lên, kèm theo đó là một mùi không hề dễ chịu.
Kiều Vi Nhã đưa tay phẩy phẩy trước mặt với vẻ chán ghét, “Mạch Thụy, cô không định coi đây là nhà vệ sinh thật đấy chứ?” Kiều Vi Nhã cố ý nói thật to, khiến cho các nhân viên phục vụ đứng ở bên ngoài cũng phải bật cười.
Mặt mũi Mạch Thụy đỏ nhừ, cảm giác bẽ mặt xộc thẳng lên đầu, thực sự không thể chịu nổi. Cô ta không quan tâm tới hình tượng nữa mà ôm bụng chạy ra ngoài.