Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3030: Chương 3030: Không có việc gì thì bớt chọc vào cậu hai họ sở [8]




Kiều Vi Nhã nhìn theo bóng lưng chật vật của cô ta, chậc chậc hai tiếng, ban nãy nên cho nhiều thuốc xổ hơn một chút, như thế này vẫn chưa đủ bẽ mặt.

David William nhìn Sở Lạc Duy bằng ánh mắt thâm sâu.

Sở Lạc Duy biết hành vi của Kiều Vi Nhã nhưng không trách cứ. Cậu nói thẳng, “Hôm nay tôi mời anh David William tới đây, cũng đã dự tính sẵn rằng cô ta cũng sẽ đến rồi.”

Cho nên, coi như Kiều Vi Nhã đã hiểu được mục đích của Sở Lạc Duy khi gọi cô đến cùng, đó là quấn lấy Mạch Thụy, thậm chí đuổi cô ta đi.

Nhưng, Kiều Vi Nhã sắp phát điên rồi, sao cậu ta có thể khẳng định rằng cô sẽ làm như vậy? Nếu như cô không làm như vậy thì sao? Hôm nay sẽ không nhắc tới chuyện này nữa à?

Sở Lạc Duy không để tâm tới ánh mắt của Kiều Vi Nhã nữa mà kể hết mọi chuyện cho David William nghe.

David William nhíu mày nghe chuyện này. Sau khi Sở Lạc Duy nói xong, anh ta mới nói, “Làm sao tôi tin được lời cậu nói là thật?”

“Vậy phải xem anh William có dám cược một ván không. Tôi có thể hứa rằng tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, tôi sẽ trả hết giúp anh, hơn nữa chỉ cần tôi giúp ông lão lấy lại được quyền tác giả của “Công Tước”, “Công Tước” vẫn được quay như thường, tôi có thể hứa rằng anh vẫn sẽ đóng vai nam chính.”

Tuy rằng Sở Lạc Duy vẫn còn trẻ, nhưng mỗi lời cậu nói ra đều rất kiên định.

“Cược một ván?” David William lặp lại lời của Sở Lạc Duy, nhìn chàng thiếu niên trước mặt mình.

Tựa như cậu không cần thiết phải nói dối.

“Nếu như ngài Jack thực sự đã làm chuyện này, vậy thì cho dù có là vi phạm hợp đồng thì tôi cũng sẽ không quay nữa.” David William tức giận nói.

Lúc này Sở Lạc Duy mới nở nụ cười đầu tiên từ sau khi bước vào căn phòng này.

David William vừa dứt lời, cửa phòng đã bị đẩy mạnh ra.

“Thưa anh, anh không thể vào đây được.” Nhân viên phục vụ cản lại bị đẩy ngã sang một bên.

Kiều Vi Nhã quay đầu lại, nhìn người đàn ông ngoại quốc cao lớn thô kệch vừa bước vào. Người đàn ông này tức giận xông tới, dường như rất giận dữ.

Kiều Vi Nhã nhìn về phía Sở Lạc Duy. Mụ đàn bà đang ở trong nhà vệ sinh kia không quên đưa cứu viện tới hả?

Chỉ tiếc, hình như đã muộn rồi.

“Sở tổng đang làm gì vậy?” Jack quát to.

Sở Lạc Duy đứng dậy, thản nhiên kéo Kiều Vi Nhã ra phía sau, như sợ rằng chất giọng ồm ồm đó sẽ làm tổn thương màng nhĩ của cô.

“Tôi chỉ cảm thấy, với tư cách diễn viên chính của một bộ phim, anh ấy có quyền biết chân tướng sự việc thôi.” Sở Lạc Duy nói năng rất đúng mực, không hề sợ rằng người đàn ông trước mặt mình và ba mình là người cùng thời.

“Chân tướng của sự việc?” Sắc mặt của Jack trở nên độc ác. Ông ta nhìn Sở Lạc Duy, “Ai lấy được thì là của người đó, lão già kia đã chết rồi.”

“Cho nên, ông Jack, ông thừa nhận kịch bản đó do ông cướp của người khác về?” David William đột nhiên mở lời, mang theo vẻ giận dữ khi bị lừa gạt.

Sở Lạc Duy nhếch môi, đúng là người đàn ông không có đầu óc, cậu chỉ nói một câu thôi, ông ta tự nói ra câu nói kiêu căng đó, bây giờ thì cậu không cần nói thêm gì nữa rồi.

Jack khựng lại, “Thế thì đã sao? Cậu có phim để diễn là được rồi.”

David William bước vòng qua chiếc bàn, anh ta nhìn Jack, “Ngày mai tôi sẽ nói với quản lý để hủy bỏ hợp đồng với các ông. Tôi không muốn hợp tác với loại người như ông.” David William nói rồi tức giận bỏ đi.

Jack lại càng tức giận, “Cậu tưởng rằng không có cậu thì trên thế giới này không ai muốn đóng nữa chắc?”

“Không có đâu, ông Jack ạ, đây mới chỉ là khởi đầu thôi. Sau này ông sẽ phát hiện ra, vai nam chính nào của ông cũng được mặc định sẵn là không quay nổi.” Sở Lạc Duy nhẹ nhàng nói ra một câu đe dọa, sau đó nắm tay Kiều Vi Nhã rời khỏi đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.