Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2449: Chương 2449: Không đuổi đi giữ lại ăn tết à? [1]




Lí Tử nhìn thấy ánh mắt của Bà Thương, đột ngột quay đầu lại, ánh mắt chạm phải người đàn ông đang đi tới từ sau lưng mình.

Thương Huy đi rất chậm, mỗi bước anh ta đi không chỉ đơn giản là giẫm trên trái tim của Lí Tử, mà còn là đạp trên trái tim của bà Thương.

Thủy An Lạc lặng lẽ kêu ôi chao, mục đích của vở kịch này đã đạt được rồi.

Thương Huy đi tới, Thủy An Lạc tự động đưa con trai mình tránh qua một bên, nhường đường.

Lí Tử vô thức lùi về sau, nắm chặt lấy cánh tay của lớp trưởng.

Khóe miệng lớp trưởng co giật. Anh hơi nghiêng người né tránh, giữ một khoảng cách nhất định, như vậy vừa vặn để cho Lí Tử xuất hiện hoàn toàn trước mặt Thương Huy.

“Con trai, con trai, nghe mẹ nói...” Bà Thương run rẩy hai tay muốn nắm lấy tay con trai mình.

Ánh mắt của Thương Huy trở nên lạnh lẽo, là sự lạnh lẽo dành cho người mẹ của mình, anh ta nắm lấy cổ tay Lí Tử, “Mẹ cần phải giải thích, nhưng không phải bây giờ.”

Bây giờ thứ anh ta cần là lời giải thích của Lí Tử.

Thương Huy kéo Lí Tử đi. Thủy An Lạc kêu “ối chà” một tiếng, sau đó ánh mắt cô chạm phải ánh mắt của Sở tổng. Thủy An Lạc tự động tắt đài, được rồi, hình như ban nãy cô bị người ta mắng là cái thá gì.

Tân Nhạc đi tới, bà Thương chỉ tay vào Tân Nhạc, “Là cô, tất cả mọi thứ do cô làm, đúng không?”

Tân Nhạc vươn tay ôm vai Thủy An Lạc, điềm tĩnh trả lời, “Bà Thương, gia cảnh nhà bà tốt hơn người khác một chút thôi, nếu so với gia đình quyền thế, bà chưa đến mức độ đó đâu, vậy mà đã bắt đầu diễn vở mẹ chồng ác độc của gia đình giàu có rồi à?”

“Cô!!!” Bà Thương tức đến mức toàn thân run rẩy, ngón tay cứ chỉ thẳng vào Tân Nhạc.

“Bà là ai?” Hiển nhiên, một khi người im lặng từ đầu đến cuối như Sở tổng lên tiếng thì chuyện này chưa kết thúc.

“Tôi biết, tôi biết.” Lớp trưởng vội vàng trả lời, “Bà ấy là quản lý cao cấp ở ngân hàng XX, là ngân hàng của chú Tân Nhạc ấy.”

Sở Ninh Dực nhìn Tân Nhạc. Tân Nhạc không dám nhiều lời, vội vã tìm số điện thoại chú, e dè đưa cho Sở Ninh Dực, “Ngân hàng mà chú tôi làm việc là ngân hàng tư nhân, cũng khá là to, ông chủ lớn là ai thì tôi không biết.”

Sở Ninh Dực đưa tay nhận lấy, chưa kịp gọi đi thì giọng nói của Mặc Lộ Túc đã vang lên, “Của nhà họ Mặc.”

Tân Nhạc khựng lại, vô thức muốn bỏ đi.

Sở Ninh Dực nhìn người đang bước tới, ném trả điện thoại cho Tân Nhạc, đanh giọng hỏi, “Từ khi nào mà nhà họ Mặc tuyển người không biết giới hạn như vậy?”

Mặc Lộ Túc: “...”

Anh à, một người làm sai không nhất thiết phải liên hệ tới phạm vi quản lý của toàn bộ Mặc thị chứ?

“Tôi sẽ xử lý.” Mặc Lộ Túc nói nhỏ.

“Bây giờ không xử lý thì còn đợi giữ lại để ăn Tết nữa à?” Sắc mặt Sở Ninh Dực trông vẫn tệ như trước.

Thủy An Lạc: “...”

Sở tổng, tính cách của ngài thật là.

Mặc Lộ Túc cầm điện thoại, tìm thư ký của ba mình, hỏi số điện thoại của người quản lý bên ngân hàng, sau đó gọi thẳng qua.

Thái độ của Sở Ninh Dực rất cứng rắn. Không cần nói tới việc Mặc Lộ Túc không biết chuyện Thủy An Lạc bị mắng, chỉ cần dựa vào thái độ ban nãy của người phụ nữ này với Tân Nhạc, Mặc Lộ Túc đã không thể nào buông tha cho bà ta rồi.

Người ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng của Mặc Lộ Túc, bỗng chốc cung kính hẳn lên.

Mặc Lộ Túc thẳng thừng, ba người nhà họ Thương, đuổi hết cho anh.

Tân Nhạc ngẩng đầu, hai mắt trừng trừng nhìn Mặc Lộ Túc, chuyện này liên quan gì tới Thương Huy?

Nhưng ánh mắt này của Tân Nhạc khiến cho Mặc Lộ Túc tức đến nghẹn ứ trong lồng ngực, ánh mắt của cô ấy có ý gì? Sợ anh đuổi người đàn ông của cô đến thế sao?

“Ba người nhà họ đuổi cổ hết cho tôi, nghe không hiểu tiếng người hả?” Mặc Lộ Túc tức giận quát lên, ánh mắt vẫn găm chặt trên người Tân Nhạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.